TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 233

Chương 17

“Cậu đã làm gì?” Belle hỏi, giọng cô chứa một chút mỉa mai. “Tự xin

phép mình để cưới cô ấy sao?”

Dunford cười toe toét. “Cũng gần như thế.”

“Điều đấy chỉ có trong một cuốn tiểu thuyết tồi, cậu biết mà. Người giám

hộ cười người được giám hộ. Tôi không tin cậu đang làm chuyện đó.”

Dunford đã có một thoáng không tin rằng Belle đã không làm hết sức để

điều này diễn ra trong vài tuần. “Cậu không thể nào?”

“Ồ, thực ra tôi có thể đấy. Cô ấy hoàn toàn hợp với cậu,” Belle đáp.

“Tôi biết.”
“Cậu đã cầu hôn thế nào? Tôi hy vọng là cực kỳ lãng mạn.”
“Thật ra tôi vẫn chưa ngỏ lời với cô ấy.”

“Cậu không nghĩ đó là chuyện vặt đấy chứ?”
“Đề nghị Ashbourne mời chúng tôi tới Westonbirt được không? Không

được. Làm thế nào để tôi có thể ở một mình với cô ấy đây?”

“Cậu vẫn chưa đính hôn. Về mặt lý thuyết thì cậu không được phép ở

một mình với cô ấy.”

Nụ cười của Dunford đúng là kiểu cười của một người đàn ông kiêu

ngạo. “Cô ấy sẽ nói đồng ý.”

Belle tỏ vẻ khó chịu. “Cậu sẽ ổn nếu cô ấy từ chối chứ.”
“Cô ấy sẽ không từ chối đâu.”

Belle thở dài. “Có lẽ cậu đúng.”
“Bằng mọi giá, tôi muốn có được giấy phép đặc biệt và cưới cô ấy vào

tuần sau, nhưng tôi sẽ phải chấp nhận một thời gian đính hôn như thông lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.