TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 231

“Có thể anh đúng, nhưng em cũng đồng ý là mình cần phải về. Ned sẽ

cực kỳ tò mò.”

“À, phải, bạn tốt Ned của chúng ta.” Với vẻ cam chịu, Dunford đập lên

thành xe, dấu hiệu cho người đánh xe biết cần quay lại biệt thự Blydon ở
quảng trường Grosvenor.

“Anh phải đối xử với Ned tốt hơn,” Henry nói. “Anh ấy rất đáng yêu, và

em chắc anh ấy sẽ là một người bạn tốt.”

“Tôi sẽ tốt với Ned chỉ khi cậu ta tìm được người phụ nữ của mình,”

Dunford càu nhàu.

Henry không nói gì, cô quá vui mừng với sự ghen tuông để mà trách anh.

Họ ngồi trong im lặng vài phút khi chiếc xe quay lại quảng trường

Grosvenor. Cuối cùng nó cũng dừng lại. “Em ước mình không phải xuống
xe,” Henry nói với vẻ tiếc nuối. “Em ước mình có thể ở trên chuyến xe này
mãi mãi.”

Dunford nhảy xuống, rồi vòng tay quanh eo Henry để giúp cô xuống xe.

Anh giữ cô hơi lâu hơn cần thiết cho đến khi chân cô chạm đất. “Tôi biết
Hen,” anh nói, “nhưng chúng ta có cả phần đời còn lại phía trước.” Anh cúi
xuống hôn tay cô, rồi nhìn theo trong khi cô đi lên các bậc thang vào nhà.

Henry đứng ở tiền sảnh vài giây, cố để hiểu được các sự kiện vừa diễn ra

vài giờ trước. Sao đời cô lại có thể xoay chuyển một cách hoàn hảo như
vậy chỉ trong một thời gian ngắn thế?

Chúng ta có cả phần đời còn lại phía trước. Có phải anh thực sự nghĩ

vậy? Có phải anh muốn cưới cô? Tay cô đưa lên miệng.

“Chúa lòng lành, Henry! Cô đã ở đâu thế?”
Cô nhìn lên. Ned đang sải bước xuống sảnh. Cô không trả lời, chỉ đứng

đó nhìn anh ta chằm chằm, tay cô vẫn để trên miệng.

Ned lập tức cảnh giác. Tóc cô rối bù, và trông cô có vẻ khó nói. “Chuyện

gì thế?” Ned hỏi dồn. “Anh ta đã làm cái quái quỷ gì với cô vậy?” Chúng ta
có cả phần đời còn lại phía trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.