TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 230

từng gặp.”

Dunford kéo cô vào lòng, sẵn sàng để ôm ấp cô. Anh biết mình không

thể cho phép bản thân hôn cô lần nữa. Cơ thể anh đã sẵn sàng, nhưng nó
phải đợi thôi. Henry là một trinh nữ. Quan trọng hơn, cô là trinh nữ của
anh, và cô đáng được đối xử trân trọng. “Nếu tôi nhớ thì,” anh nói, chậm
rãi vẽ những vòng tròn trên má cô, “lần đầu gặp mặt, em đã tập trung sự
chú ý vào con lợn nhiều hơn tôi.”

“Đấy không phải lần đầu em thấy anh. Em đã thấy anh từ cửa sổ.” Vẻ

mặt cô đột nhiên bẽn lẽn lạ thường. “Thực ra, em nhớ mình đã nghĩ anh có
một đôi giày thật đẹp.”

Anh bật cười. “Ý em là em yêu tôi vì đôi giày của tôi?”
“Ờ... không hẳn,” cô lắp bắp nói khẽ. Liệu có phải Dunford đang trêu

chọc để khiến cô thừa nhận mình yêu anh ấy? Cô đột nhiên lo sợ, sợ nếu cô
bày tỏ tình yêu với anh thì anh sẽ chẳng có gì để nói nữa. Ôi, nó thật khó.
Henry biết anh yêu mình, cô có thể thấy được điều đó trong mọi việc anh
làm, nhưng cô không chắc anh nhận ra điều đó, và cô không nghĩ bản thân
có thể chịu được nỗi đau từ những lời thì thầm của anh về sự yếu đuối, “Tôi
cũng quan tâm tới em, em yêu.”

Henry chắc Dunford không có động cơ bên trong nào bởi anh không biết

những suy nghĩ nội tâm của cô. Cố tỏ ra nghiêm trọng, anh cúi xuống và
kéo váy cô lên vài phân. “Giày của em cũng rất đẹp,” anh nói, cố giữ vẻ
mặt trang trọng.

“Ôi, Dunford, anh khiến em hạnh phúc quá.”
Henry đang nhìn ra xa khi nói vậy, nhưng anh có thể nghe thấy tiếng

cười trong giọng cô. “Em cũng khiến tôi hạnh phúc, cô nàng tinh ranh ạ.
Thật không may, tôi sợ mình phải đưa em về trước khi mọi người bắt đầu lo
lắng vì sự vắng mặt của em.”

“Thực ra anh đã bắt cóc em còn gì.”
“À, nhưng kết quả đã biện minh cho phương tiện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.