TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 279

“Không,” Henry vội nói nhanh và mạnh hơn cô nghĩ. “Không cần thiết.

Có lẽ anh ấy đang nói chuyện với bạn bè, và tôi không muốn làm phiền.”

“Tôi chắc anh ấy sẽ không phiền đâu. Anh ấy sẽ giận tôi nếu không báo

là cô ốm. Anh ấy rất quan tâm tới cô đấy.”

“Nhưng tôi thực sự muốn đi bây giờ.” Henry có thể nghe thấy sự kích

động trong giọng mình. “Tôi thực sự muốn nằm nghỉ, và phải mất hàng
năm mới tìm được ngài ấy mất.”

“Được rồi,” Belle chậm rãi nói. “Đi với tôi. Tôi sẽ cho đưa cô về. Không

sẽ về cùng cô. Trông cô đứng không vững nữa rồi.”

Henry không ngạc nhiên. Cô chắc chắn là mình đứng không vững nữa,

trên chân của cô hay của ai cũng vậy thôi. “Không cần đâu, Belle. Tôi sẽ ổn
ngay khi được nằm nghỉ thôi.”

“Hoàn toàn cần thiết,” Belle đáp với vẻ chắc chắn. “Và không có vấn đề

gì đâu. Tôi sẽ trở lại bữa tiệc sau khi thấy cô nằm trên giường.”

Henry gật đầu, thậm chí không biết mẩu giấy đáng ghét tuột khỏi tay từ

lúc nào.

Họ đi ra ngoài, dừng lại để nhờ một người bạn bảo cho John và Dunford

biết họ đi về. Khi họ đi đến cỗ xe, Henry nhận ra mình đang run lên, và cứ
như thế suốt đường về.

Đôi mắt Belle càng lúc càng lộ rõ sự lo lắng, và cô đặt tay lên trán

Henry. “Cô chắc là không sốt chứ? Tôi đã bị một lần. Nó thật khủng khiếp,
nhưng chúng ta có thể điều trị cho cô hiệu quả hơn nếu phát hiện sớm.”

“Không,” Henry nói, ép chặt tay vào ngực. “Chỉ là mệt thôi. Tôi chắc

đấy.”

Trông Belle chẳng có vẻ gì là tin điều đó, khi họ đến biệt thự Blydon, cô

ấy giục Henry đi nhanh lên cầu thang và vào giường nằm. “Tôi không nghĩ
mình nên đi lúc này,” Belle nói, ngồi xuống ghế cạnh giường Henry.
“Trông cô không khỏe chút nào, và tôi không nên để một mình nếu chẳng
may cô mệt hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.