TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 78

Anh thở dài, tự hỏi sao cuộc sống của mình có thể đảo lộn hoàn toàn như

vậy bởi người phụ nữ này, mà chỉ trong vòng chưa đầy bốn mươi tám giờ
đồng hồ. Chính xác là bởi: người phụ nữ này, một con lợn và một con thỏ.

Anh đảm bảo với Henry rằng các giấy tờ bị hỏng không gây ảnh hưởng

gì, rồi trở về phòng riêng để đọc một số tài liệu mà anh mang theo và cũng
để trốn đi nghỉ. Mặc dù anh và Henry đã hiểu nhau, nhưng anh cũng muốn
cô biết cô đã làm anh kiệt sức. Điều này khiến anh cảm thấy mình kém nam
tính hẳn đi.

Anh hẳn sẽ cảm thấy khá hơn khi biết Henry cũng về phòng riêng vì lý

do tương tự.

Đêm hôm đó, khi Dunford đang đọc sách trên giường, anh chợt nhớ ra

như vậy phải mất thêm một tuần nữa mới biết chính xác Carlyle đã để lại gì
cho Henry trong di chúc. Có lẽ đó là lý do duy nhất khiến anh muốn đọc tài
liệu đó.

Mặc dù Henry nói rằng Carlyle không để lại gì cho cô nhưng Dunford

thấy khó mà tin được. Ít nhất thì Carlyle cũng phải chỉ định người bảo trợ
cho cô chứ? Dù sao Henry cũng chỉ mới hai mươi.

Cô ấy đúng là người phụ nữ tuyệt vời, Henry của anh. Quyết tâm của cô

thật đáng ngưỡng mộ. Dù cô có nhiều khả năng nhưng anh vẫn cảm thấy
phải có trách nhiệm với cô. Có lẽ là do giọng nói run run của cô khi xin lỗi
anh. Hoặc do vẻ tuyệt vọng trong ánh mắt khi cô thừa nhận mình chẳng còn
nơi nào để đi. Dù là lý do gì, anh cũng muốn cô có một nơi an toàn để trú
ngụ.

Nhưng trước khi làm được điều đó, anh cần phải biết Carlyle đã để lại gì

cho cô. Một tuần có thể thay đổi nhiều thứ. Anh nhún vai và tập trung trở
lại cuốn sách. Anh đọc được vài trang thì bị ngắt quãng bởi tiếng động trên
thảm. Anh nhìn lên nhưng chẳng thấy gì. Cho rằng đó là tiếng cót két của
ngôi nhà cũ, anh lại tiếp tục đọc.

Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp. Nó lại bắt đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.