TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 77

Henry nhón chân nhìn ra sau tấm gỗ lớn. “Suỵt. Tới chặn bên kia đi.”
Anh làm theo cô bảo.

“Dọa nó đi.”
Anh nhìn cô ngờ vực. Cuối cùng anh cũng bò xuống và hét to, “Chào

thỏ. Món thỏ hầm cho bữa tối nào.”

Rufus bật dậy và lao thẳng vào tay Henry. Khi nhận ra mình đã bị bắt, nó

bắt đầu giãy giụa, nhưng Henry đã giữ chặt làm nó bình tĩnh và khẽ kêu,
“Suỵt.”

“Cô định làm gì với nó?”
“Mang nó trở lại chỗ của nó ở bếp.”
“Tôi nghĩ chỗ của nó là ở ngoài kia. Hoặc trong nồi hầm.”

“Dunford, nó là thú nuôi của tôi!” cô kêu lên.
“Yêu lợn và thỏ,” anh lẩm bẩm, “Đúng là một cô gái tốt bụng.”
Họ im lặng quay lại bếp, âm thanh duy nhất là tiếng gầm gừ của Rufus

khi Dunford vuốt ve nó.

“Thỏ cũng biết gầm gừ à?” anh hỏi, không tin vào tai mình.
“Tất nhiên là nó biết chứ.”
Khi họ vào bếp, Henry đặt túm lông của mình lên sàn. “Simpy ném giúp

tôi củ cà rốt cho Rufus nào.”

“Con quỷ con đó lại trốn đi à? Chắc nó chạy ra lúc cửa mở.” Bà quản gia

lấy một củ cà rốt từ rổ rau quả rồi cầm phía trước con thỏ. Nó ngoạm ngay
lấy và kéo củ cà rốt khỏi tay bà. Dunford thích thú nhìn Rufus ăn hết sạch
củ cà rốt.

“Tôi rất tiếc về giấy tờ của ngài,” Henry nói, nhận ra hôm nay cô đã nói

xin lỗi nhiều bằng cả năm trước đó.

“Tôi cũng tiếc,” anh lơ đãng nói, “nhưng tôi có thể yêu cầu Leverett gửi

cho tôi một bản sao khác. Thêm vài tuần nữa cũng chẳng sao.”

“Ngài chắc chứ? Tôi không muốn phá hỏng các kế hoạch của ngài.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.