TÌM CHỒNG - Trang 122

những cảm giác sâu kín nhất, tình cảm trần trụi nhất dành cho anh bằng từ
ngữ. Giờ đây, tôi thấy ngượng ngùng hơn là khỏa thân, và nghĩ bây giờ
chắc vẫn đủ thời gian chạy trốn. Tôi sẽ chui vào một góc tủ, ngồi chờ đến
khi tim tôi đập bình thường trở lại.
Đúng lúc đó, tiếng chuông vang lên.
Tôi từ từ đứng lên, hít một hơi dài. Tôi phải làm việc này thôi, phải đi đến
tận cùng của buổi tối, dù nó có bắt đầu thật lúng túng và khó khăn. Dù kết
cục của nó là một điều hoàn toàn bí ẩn, dù tôi phải đặt cược những cảm
giác dễ tổn thương nhất trong lòng. Có thể tôi sẽ thành công, có thể anh sẽ
lại biến mất, bỏ tôi lại với những cảm xúc vô vọng. Nhưng nếu không thử,
nếu không dũng cảm lên, tôi sẽ chẳng bao giờ biết được rồi mọi chuyện sẽ
ra sao. Liệu một lần trong đời, tôi sẽ có được điều mình thực sự muốn.
Anh hiện ra sau một năm không gặp, khuôn mặt hơi nhợt nhạt hơn so với
trí nhớ. Chúng tôi ngượng ngùng cười nhìn nhau. Biết nói gì, chỉ biết cười
thôi. Nếu cười mà hết lúng túng thì tôi sẽ cười mãi. Tôi bước theo anh, chui
vào chiếc xe nhỏ xíu, cửa sổ không tự động, phải dùng tay vặn lên vặn
xuống. Ráng chiều đỏ rực. Tôi ngồi xuống, quay sang nhìn khuôn mặt anh
bên cạnh, và lạ lùng sao, tràn ngập lòng tôi bỗng là một cảm giác như là
nghỉ ngơi sau một cuộc chiến đấu căng thẳng, bình yên như là tôi đã về tới
nhà, như là tôi đã ngồi đúng chỗ của mình, như ở nơi đây, bên cạnh anh là
chỗ tôi thuộc về từ khi chưa sinh ra…



Nắng chiều xiên chéo qua cửa kính bên phải, hắt lên mái tóc mềm mại màu
nâu nhạt của anh ta. Tôi thấy xôn xao trong lòng, và che giấu bằng những
lời cười cợt:
- Nói thật đi, anh có nhớ em là ai không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.