TIM TÍM NHƯ HOA DẠI - Trang 37

Đoan vừa đàn, vừa phóng tầm mắt nhìn ra dòng suối trước mặt, khung cảnh
êm ả vô cùng. Trong một thoáng, Đoan quên cả đám bạn bè vây quanh, mà
tưởng tượng đến Nguyễn. Hình bóng Nguyễn vẫn to lớn, mạnh mẽ hiện
diện trong tâm trí Đoan, ở mọi hoàn cảnh. Đoan thấy Nguyễn cũng ôm đàn,
nhìn Đoan mỉm cười bao dung. Nguyễn chập chờn bên bờ suối, Nguyễn ẩn
hiện trong lá cây, Nguyễn bềnh bồng trên những cụm mây trắng mỏng. Khi
thì Nguyễn hát những lời ngọt ngào, khi thì Nguyễn hát ray rứt, đau khổ...
Đoan không biết rằng sự tưởng tượng của Đoan đã hòa nhập vào bàn tay,
đã khiến giọng đàn tự nhiên biến đổi âm điệu, không ngờ. Hướng lạ lùng
kêu lên :
- Đoan đàn bản gì vậy ?
Đoan ngơ ngác ngừng tay. Giang nhỏm dậy :
- Bản gì lạ thế ? Mà hay ghê hồn.
- Hướng nói gì ? Giang nói gì ?
Vẻ thờ thẫn của Đoan làm ai cũng buồn cười. Huyền đập nhẹ vào tay bạn :
- Người ta hỏi Đoan đàn bản gì hay thế ? Bộ Đoan mới sáng tác hở ?
Đoan giật mình :
- Ơ, đâu có ! Đàn bậy bạ chơi mà ! Thôi không đàn nữa đâu !
Huyền tủm tỉm cười :
- Cô bé đang mơ mộng hết hứng rồi !
Hướng bỗng đứng dậy, nói :
- Đoan, đi hái hoa dại không ? Tôi biết một nơi này, nhiều thứ cây lạ lắm!
Đoan đáp không suy nghĩ :
- Ừ đi thì đi. Ngồi hoài một chỗ... đâm ra buồn.
- Huyền đi không ?
Huyền lắc đầu, cười :
- Không, để dành chân chiều còn lội về chứ ! Hai đứa đi đi, nhưng nhớ
đừng để cọp vồ. Còn hai tướng Giang, Văn này tí nữa thế nào cũng nhảy
ùm xuống suối. Tôi làm “quản gia“ cho.
Huyền nói như một bà già, rồi thản nhiên lấy sách ra đọc.
Đoan theo Hướng đi xuống đến gần Suối Dầu, rồi vòng theo đường lên một
ngọn đồi khác. Hướng đun tay vào hai túi quần, vừa đi chậm chờ Đoan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.