chưa về Sàigòn sao ?
- Chưa Đoan a. Thái chưa muốn về vội, bởi nhà đang có người ốm.
- Bác ốm? Hay em của Thái?
Thái lắc đầu :
- Không, ơ... chỉ cảm sơ thôi nhưng...
Thái chợt ngập ngừng, nhìn xuống mũi giép, giọng nhỏ hẳn đi :
- Nhưng Thái thương lắm, nên Thái ở lại săn sóc cho đến khi...hết ốm thì
thôi. Vả lại trường cũng chưa khai giảng đâu. Đoan với Thái còn cả tuần lễ
nữa mà !
Đoan thu hết cam đảm hỏi :
- Thái ! Anh Nguyễn ốm... phải không ?
Thái tròn xoe đôi mắt nhìn Đoan, bối rối không biết trả lời sao.
Đoan nói giọng run run :
- Thái cho phép Đoan... được thăm anh Nguyễn.
- Sao Đoan... biết anh Nguyễn ở đây ?
- Có gì đáng phải giấu Đoan không hở Thái ? Thái có xem Đoan như
Huyền không ?
Thái cắn môi :
- Huyền... nó cũng chẳng biết gì về anh Nguyễn hết.
- Nhưng Đoan không còn gì thắc mắc về anh Nguyễn cả. Đoan chỉ mong
gặp anh ấy một lần.
- Đoan ! Đoan không biết là...
- Anh Nguyễn bạc phước? Đoan hiểu. Chính vì thế mà hôm nay Đoan lại
đến đây.
Thái bật khóc nức nở :
- Đoan ơi! Anh Nguyễn cũng muốn gặp Đoan một lần. “Gặp” có nghĩa là
nói chuyện đó, chứ anh ấy đã biết Đoan ngay từ hôm đầu.
Đoan sững sốt :
- Nghĩa là...
Thái không đáp, nắm tay Đoan đi vào phòng khách. Vẫn những đồ vật cũ,
khung cảnh quen thuộc. Đoan ngỡ ngàng chưa hiểu ý Thái. Nhưng Đoan
chợt hiểu ra khi Đoan thấy vách nhà bằng ván có nhiều khe hở mà những