TIM TÍM NHƯ HOA DẠI - Trang 66

chưa về Sàigòn sao ?
- Chưa Đoan a. Thái chưa muốn về vội, bởi nhà đang có người ốm.
- Bác ốm? Hay em của Thái?
Thái lắc đầu :
- Không, ơ... chỉ cảm sơ thôi nhưng...
Thái chợt ngập ngừng, nhìn xuống mũi giép, giọng nhỏ hẳn đi :
- Nhưng Thái thương lắm, nên Thái ở lại săn sóc cho đến khi...hết ốm thì
thôi. Vả lại trường cũng chưa khai giảng đâu. Đoan với Thái còn cả tuần lễ
nữa mà !
Đoan thu hết cam đảm hỏi :
- Thái ! Anh Nguyễn ốm... phải không ?
Thái tròn xoe đôi mắt nhìn Đoan, bối rối không biết trả lời sao.
Đoan nói giọng run run :
- Thái cho phép Đoan... được thăm anh Nguyễn.
- Sao Đoan... biết anh Nguyễn ở đây ?
- Có gì đáng phải giấu Đoan không hở Thái ? Thái có xem Đoan như
Huyền không ?
Thái cắn môi :
- Huyền... nó cũng chẳng biết gì về anh Nguyễn hết.
- Nhưng Đoan không còn gì thắc mắc về anh Nguyễn cả. Đoan chỉ mong
gặp anh ấy một lần.
- Đoan ! Đoan không biết là...
- Anh Nguyễn bạc phước? Đoan hiểu. Chính vì thế mà hôm nay Đoan lại
đến đây.
Thái bật khóc nức nở :
- Đoan ơi! Anh Nguyễn cũng muốn gặp Đoan một lần. “Gặp” có nghĩa là
nói chuyện đó, chứ anh ấy đã biết Đoan ngay từ hôm đầu.
Đoan sững sốt :
- Nghĩa là...
Thái không đáp, nắm tay Đoan đi vào phòng khách. Vẫn những đồ vật cũ,
khung cảnh quen thuộc. Đoan ngỡ ngàng chưa hiểu ý Thái. Nhưng Đoan
chợt hiểu ra khi Đoan thấy vách nhà bằng ván có nhiều khe hở mà những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.