TIM TÍM NHƯ HOA DẠI - Trang 65

Huế. Anh bị kẹt trong một trận giao tranh, lúc anh đang sửa soạn Cây Mùa
Xuân cho một lớp học nghèo. Anh bị một quả đạn pháo kích rơi gần, và
lãnh hết vào gương mặt.
Đoan kêu rú lên :
- Trời ơi !!!
- Anh không chết, nhưng từ đó không đến trường nữa. Bản cuối cùng
Nguyễn sáng tác và gửi cho các bạn, chị nghe mấy người quen hát, và chỉ
nhớ được khúc chót…
Đoan lẩm bẩm :
- ….đành về với quê nhà...
Và chợt nhớ ra rằng chính mình đã khóc theo với lời tự tình của Nguyễn.
Giọng Nguyễn hát trong máy nghe xót xa và tuyệt vọng biết bao ! Đoan
bàng hoàng như vừa mới trải qua một giấc mơ. Đoan thấy mình như lao
chao trong một khoảng không có điểm tựa. Chị Thúy đang nói một câu rất
vô vi :
- Đời người là thế, Đoan ạ !

**
Những bước chân của Đoan như chùn lại khi đến trước cổng. Đoan ngập
ngừng khi thấy Thái đang cầm chổi quét tém gọn một ụ rơm. Đoan e dè lên
tiếng gọi. Thái nhìn ra và hình như đôi mắt Thái sáng lên vui mừng. Thái
buông chổi, đi mở cổng và nói :
- Thái cứ tưởng... Đoan không thèm đến chơi nhà Thái nữa.
Và nắm tay Đoan, Thái kéo Đoan vào sân. Đoan muốn nói với Thái một
câu gì đó cho vui nhưng cảm thấy đầu óc rỗng tuếch, ngôn ngữ bay đâu
mất, Thái vẫn giữ nét vồn vã :
- Đoan gầy ốm quá! Đoan bệnh sao? Đoan nhận được thư Huyền chưa?
Nét mặt Thái chợt sa sầm, Thái thấp giọng :
- Huyền có cho Thái biết tin Hướng mất. Tội nghiệp Hướng quá Đoan hở?
Và tin Đoan vô Gia Long nữa. Thái có dịp học chung với Đoan.
Thái quá tự nhiên làm Đoan cảm động. Đoan long lanh mắt nhìn Thái :
- Thái hỏi han Đoan nhiều quá ! Phải cho Đoan hỏi han lại chứ ! Thái vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.