TIM TÍM NHƯ HOA DẠI - Trang 67

lần trước Đoan không để ý. Tự nhiên Đoan nghe nóng bừng cả mặt mày,
nhớ lại những cử chỉ của mình đã làm mà tưởng rằng không ai hay biết.
Bên cạnh phòng khách này là một căn phòng nữa, chắc chắn là như vậy.
Một cánh cửa nhỏ mọi hôm đóng kín và Đoan cho là không quan trọng, bây
giờ đang được Thái se sẽ mở ra.
Đoan đứng yên bối rối. Nguyễn, trong bức chân dung, vẫn đang nhìn xuống
Đoan - đôi mắt sâu buồn như muốn nói một điều gì. Đoan nghe tiếng Thái
nói nhỏ nhẹ ở căn phòng kia :
- Anh Nguyễn ! Có Đoan đến, muốn vào thăm anh.
Một giọng nói trầm ấm vẳng ra :
- Anh biết rồi. Sao Thái không mời Đoan vào?
- Anh có bằng lòng?
- Thì lúc nào anh vẫn mong được gặp Cô Bé.
Một nỗi xúc động dâng lên làm Đoan nghe nghẹn ở cổ. Thái bước ra, nói :
- Đoan vào đi, anh Nguyễn ở trong đó.
Thái nắm tay Đoan dẫn vào. Đoan đi theo như một cái máy. Thái đến mở
rộng hai cửa sổ, một trông ra khoảng sân chứa những ụ rơm và một trông ra
vườn dừa cùng bờ ao bên hông nhà. Đoan đứng lặng người khi ánh sáng
vừa chói chang căn phòng kịp cho Đoan thấy một người thanh niên ngồi
trên ghế xoay lưng lại phía Đoan. Nguyễn, Nguyễn bằng xương bằng thịt
trước mắt Đoan đó! Dáng Nguyễn cao, gầy và thanh nhã, không sai với
những bức hình của Nguyễn. Nhưng Đoan biết phía bên kia, gương mặt của
Nguyễn sẽ không giống như ngày xưa mà cũng không giống những điều
mà Đoan tưởng tượng.
Nguyễn lên tiếng trước :
- Cô Đoan đi có một mình?
- Vâng.
Đoan vẫn đứng cứng ngắc, đầu óc trống rỗng. Nguyễn tiếp :
- Gần cả tháng nay không thấy cô Đoan đến chơi, tôi cũng buồn lắm. Chắc
cô giận Thái phải không ?
Đoan lắp bắp :
- Dạ không... Đoan không có giận Thái chút nào cả. Xin anh Nguyễn...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.