Do anh
–
trang 34/77
- Hầu nhƣ vậy. Dharma sẽ dẫn đến sự hài hòa và toại nguyện lâu dài trong tâm
hồn. Theo Dharma, mỗi ngƣời đều có một sứ mệnh cần phải hoàn thành khi còn
sống trên trái đất này. Chìa khóa để tìm ra sứ mệnh của mình cũng chính là con
đƣờng để tìm ra mục tiêu sống của mỗi ngƣời.
Tôi ngắt lời Julian:
- Tôi nghĩ nó cũng tƣơng tự nhƣ những gì anh đã nói về việc chấp nhận rủi ro.
- Có thể đúng nhƣng cũng có thể không. – Julian nói.
- Vậy thì tôi sẽ không làm theo đâu. – Tôi phản ứng.
- Sở dĩ tôi nói đúng vì ở đây có vẻ nhƣ anh bị buộc phải chấp nhận rủi ro, để
khám phá xem mình giỏi trong lãnh vực nào cũng nhƣ tìm ra mục đích sống
thật sự của anh. Nhiều ngƣời đã từ bỏ công việc hiện tại khi họ nhận ra mục
đích sống thật sự của đời mình. Chắc chắn việc đem bản thân ra thử nghiệm
luôn ẩn chứa rất nhiều rủi ro. Nhƣng liệu gọi đó là rủi ro có đúng không nhờ nó
anh mới khám phá ra đƣợc bản thân và sứ mệnh của đời anh?
- Vậy Dharma của anh là gì Julian?. – Tôi hỏi, cố che giấu sự tò mò của mình
- Dharma của tôi à, rất đơn giản, đó là phục vụ ngƣời khác mà không màng đến
bản thân mình. Anh sẽ không bao giờ tìm thấy niềm vui thật sự trong giấc ngủ
hay trong những phút giây rỗi rãi. Benjamin Disreli từng nói: “Bí mật của
thành công là sự kiên trì theo đuổi mục đích đã đề ra từ trƣớc và biết ƣu tiên
những điều quan trọng nhất trong cuộc sống”. Ngọn bảo tháp trong câu chuyện
của Yogi Raman sẽ nhắc anh nhớ đến sức mạnh của việc xác định rõ mục đích
sống cũng nhƣ việc có một ý chí mạnh mẽ để theo đuổi mục đích ấy đến cùng.
Qua nhiều giờ nói chuyện với Julian, tôi đã học đƣợc nhiều bài học thú vị về tầm
quan trọng của việc khám phá tài năng, đề ra mục tiêu cũng nhƣ theo đuổi mục
tiêu. Tôi nghĩ đến những ngƣời đã quên mình khi phục vụ nhân loại. Dù là nhà
khoa học, bác sĩ hay nghệ sĩ thì điều cốt lõi là họ sống có nguyên tắc và xác định
đƣợc sứ mệnh của mình một cách rõ ràng.
- Đây có phải là một dạng xác định mục tiêu không? – Tôi hỏi
- Xác định mục tiêu chỉ là điểm bắt đầu. Khi vạch ra đƣợc mục tiêu của đời mình,
anh sẽ biết cách giải phóng năng lực sáng tạo của bản thân. Hãy nhìn vào tôi
đây này. Anh biết không, nhiều lúc tôi không còn nhận ra chính mình nữa. Tôi
thật sự hạnh phúc với những gì mình đã đạt đƣợc, cả trong đời sống thể chất lẫn
tinh thần. Những điều mà tôi đang chia sẻ với anh thật sự rất hiệu nghiệm và
quan trọng. Nhƣng anh phải biết mở lòng đón nhận nó.
- Tôi đang mở lòng đây, Julian. Tôi biết chúng rất có ý nghĩa, dù chƣa thật sự
hiểu rõ cho lắm. Nhƣng chắc chắn tôi sẽ thử.
- Sở dĩ tôi có khả năng nhìn xa hơn nhiều ngƣời là do tôi đã đƣợc đứng trên vai
những ngƣời thầy vĩ đại. Tôi sẽ đƣa thêm một ví dụ để minh họa cho những điều
tôi vừa nói với anh.
- Julian nhìn sâu vào mắt tôi, rồi với giọng chậm rãi, anh kể: “Gần nơi chúng tôi
ngồi thiền có một cây sồi rất to. Một hôm, Yogi Raman lấy một bông hoa hồng
thƣờng đeo bên mình rồi đặt vào giữa thân cây. Sau đó ông lấy thêm ba vật
khác từ chiếc ba lô của mình. Vật đầu tiên là chiếc cung làm bằng gỗ đàn hƣơng
thơm ngát mà ông rất yêu quý. Vật thứ hai là một mũi tên và vật thứ ba là chiếc
khăn tay màu trắng. Yogi Raman nhờ tôi buộc chiếc khăn tay vào mắt ông rồi
hỏi về khoảng cách giữa ông ấy và bông hoa hồng là bao xa.
- Ba mƣơi mét. – Tôi đoán.
Ông hỏi tôi:
- Anh có để ý tôi luyện tập trò bắn cung này mỗi ngày không?
- Tôi nhớ ông đã từng bắn vào tâm một biển từ khoảng cách chín mƣơi mét. – Tôi
trả lời.
Rồi Raman giƣơng cung bắn. Mũi tên lao vút đi nhƣng cuối cùng lại trật mục tiêu