TÌM VỀ SỨC MẠNH VÔ BIÊN - Trang 6

Do anh

trang 6/77

Trên đây là tất cả những chuyện đã xảy ra năm năm về trƣớc. Tin tức cuối cùng mà tôi
nhận đƣợc về Julian là anh đã sang Ấn Độ. Một đồng nghiệp của chúng tôi cho biết anh
muốn đơn giản hóa cuộc sống và đi tìm “ lời giải đáp” tại vùng đất bí ẩn này. Anh đã
bán tòa lâu đài và tất cả tài sản của mình, trong đó có cả chiếc xe Ferrari mà anh vô
cùng yêu quý.

Năm năm đã trôi qua và mọi chuyện thay đổi rất nhiều. Bản thân tôi cũng vậy. Từ một
luật sƣ điềm tĩnh, tôi trở thành một ngƣời tham công tiếc việc và luôn cáu gắt. Tôi đã
lập gia đình với Jenny, ngƣời bạn gái thân thiết suốt nhiều năm qua của mình. Dù nhận
đƣợc sự động viên của Jenny và các con cũng nhƣ những lời khuyên bổ ích của cha
mình nhƣng tôi vẫn không hoàn toàn hài lòng về cuộc sống hiện tại. Trong những
khoảng khắc tĩnh lặng, tôi vẫn thƣờng nghĩ tới Julian và tự hỏi liệu có phải có phải
mình đang trƣợt trên vết xe đổ của anh trƣớc đây không. Tôi băn khoăn không biết
Julian đang ở đâu và sống nhƣ thế nào. Đã năm năm nay, chúng tôi không nhận đƣợc
một tin tức nào của anh, dù chỉ là một tấm bƣu thiếp. Tôi tự nhủ có thể bây giờ Julian
đã có một cuộc sống ổn định ở Ấn Độ, hoặc đã sang Nepal hay cũng có thể đang sống
tại vùng biển Caymans anh từng mơ ƣớc. Dù thế nào thì tôi cũng hiểu rằng Julian sẽ
không bao giờ trở lại với nghề luật sƣ và có lẽ tôi chẳng bao giờ còn gặp anh nữa.

Nhƣng rồi vào một buổi chiều cách đây khoảng hai tháng, một cuộc gặp gỡ bất ngờ đã
giúp tôi giải đáp tất cả những thắc mắc về Julian trong suốt thời gian qua. Chiều hôm
đó, sau khi tiễn vị khách cuối cùng ra về, tôi mệt mỏi buông mình xuống ghế, cố gắng
tận hƣởng vài giây phút thảnh thơi hiếm hoi sau một ngày mệt mỏi. Đúng lúc đó,
Genevieve, cô trợ lý của tôi vào báo:

- Thƣa ông, có ngƣời đang cần gặp ông. Ông ta nói có việc gấp và sẽ ngồi đợi cho

đến khi đƣợc tiếp chuyện với ông.

- Tôi sắp về rồi! Tôi nóng nảy trả lời – Tôi không có thời gian và cũng không

muốn gặp bất cứ ai lúc này. Cô bảo ông ta ghi sổ hẹn nhƣ những ngƣời khác,
nếu không hãy gọi bảo vệ.

- Nhƣng ông ta bảo ông ta thật sự rất cần gặp ông. Ông ta không chấp nhận việc

bị từ chối.

Tôi im lặng. “Biết đâu có người nào đó đang cần sự giúp đỡ của mình thì sao.” – Nghĩ
vậy nên tôi bảo Genevieve mời ông ta vào.

Một ngƣời đàn ông trạc 40 tuổi mỉm cƣời bƣớc vào trong lúc tôi còn uể oải đƣa tay sửa
lại cà vạt. Anh ta cao ráo, hơi gầy nhƣng tràn đầy sức sống. Nhìn anh ta tôi nhớ đến
những cậu ấm học chung trƣờng với mình trƣớc đây, những ngƣời luôn đến trƣờng
trên chiếc xe hơi xịn và da dẻ lúc nào cũng hồng hào. Nhƣng hơn thế nữa, ngƣời khách
của tôi còn toát lên vẻ nhanh nhẹn và thanh thoát đặc biệt.

Chắc lại thêm một gã luật sư đến tham khảo ý kiến đây
.”- Tôi thầm nghĩ trong khi vẫn
nhìn anh ta một cách không mấy thiện cảm. – “Nhưng sao anh ta cứ nhìn chằm chằm
vào mình vậy nhỉ? Hy vọng đây không phải là anh chồng bị xử thua trong vụ ly dị tuần
rồi đấy chứ


Thế nhƣng, đáp lại sự lo lắng của tôi là một nụ cƣời hồn hậu dễ mến. Sau một lúc im
lặng, với giọng quyền uy và pha lẫn ngạc nhiên, anh ta lên tiếng hỏi:

- Đây là cách mà anh đối đãi khách của mình đấy à. John, kể cả những ngƣời đã

dẫn dắt anh đến thành công nhƣ hôm nay sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.