TÌNH BUỒN - Trang 157

cùng đáp xe về Sa Bình Bá nhưng nó từ chối vì lý do:
- Trăng thanh gió mát, cảnh nên thơ dường ấy phải đi bộ để thưởng thức
mới được.
Do đó họ chia tay rẽ về hai lối, La vỗ vai Mộc Thiên:
- Hôm nay nhận tình anh, hôm nào có tiền tôi phải mời lại anh mới được.
Còn Phương Trúc nhờ anh đưa nàng về hộ.
Mộc Thiên tiễn bọn thằng La đi được một quãng xa mới quay lại nhìn
Phương Trúc. Nàng cũng đang nhìn chàng. Mộc Thiên vừa bắt gặp ánh mắt
mơ mơ như trăng mờ đêm thu thì nàng đã vội vàng khép kín dưới làn mị
Chàng ngây ngất tựa hồ đang bị một hiện tượng siêu hình nào làm mê hoặc,
tiếng Ngô mập lại vang lên:
- Còn không đi đón xe, đứng đây làm gì?
Chàng như người vừa tỉnh giấc. Cả bọn đến trạm xe.
Bọn thằng La thả bộ tha hồ hứng gió mát chân dẫm lên trăng vàng. Chúng
đi về hướng ải Quan âm và cửa Lưỡng Lộ, La nhún vai nói:
- Tao thích thằng Mộc Thiên lắm, nó biết chơi tốt với anh em.
Minh Viễn cãi:
- Tốt cái gì? Tao ghét cay đi. Nó là thằng công tử bột không hơn không
kém. Người ta mua vé vào xem kịch, ngược lại nó vào để nhìn Phương
Trúc.
Thằng La hỏi:
- Sao mầy biết? Chắc nãy giờ mầy nhìn hai đứa nó chứ đâu có xem kịch.
Minh Viễn hứ một tiếng:
- Đừng nói bậy, tao không ưa cặp mắt lại cái của nó.
La bênh vực:
- Có cặp mắt đẹp đâu phải là chuyện bậy? Tao thì thích cái con mắt vừa đen
vừa sâu ấy. Nó cho người ta cảm giác...
Nó nghĩ một lát rồi nhảy cỡn lên sung sướng:
- Phải rồi! Một cảm giác mơ mộng.
Minh Viễn chau mày:
- Thơ mộng, mầy cái gì cũng thơ mộng. Phải dùng chữ cho đúng chớ.
Hiếu Thành chen vào:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.