TÌNH BUỒN - Trang 159

QUỲNH DAO

Tình buồn

Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ

Chương 19

Xe dừng lại ở Sa Bình Bá. Phương Trúc bước xuống xe, đứng nhìn đám
sinh viên học sinh cười đùa. Trời về khuya, sương đêm giăng mờ trên cánh
đồng cỏ xa xạ Mùi cỏ dại đưa lại làm lòng người nhẹ nhõm. Vầng trăng
lưỡi liềm treo chênh chếch nơi vòm trời hạ thấp tạo nên một nét buồn xa
vắng. Phương Trúc hít một hơi dài rồi cúi đầu chào mọi người:
- Tôi xin phép về trước, thành thật cảm ơn các anh chị.
Đúng ra nàng chỉ cám ơn mỗi một mình Mộc Thiên mà thôi. Tất cả đều trở
về đại học Trung ương, chỉ mình nàng về xóm. Nàng vừa bước đi thì Mộc
Thiên đến cạnh nói:
- Tôi đưa cô về?
Họ chia tay nhau, Mộc Thiên chậm rãi đi bên Phương Trúc. Con đường
mập mờ ánh trăng. Tiếng ếch kêu vang từ các thuở ruộng gần đó. Gió đêm
lành lạnh làm lòng nàng nhuốm lên nỗi lạnh xa vắng như cõi mông lung
của vòm trời trước mặt.
Phương Trúc cúi đầu im lặng bước. Đi được một lúc lâu Mộc Thiên vẫn âm
thầm như chiếc bóng theo bên nàng, không nói lời nào. Nàng tò mò ngẩng
lên nhìn. Mộc Thiên đang suy tư như tìm cách giải đáp một câu hỏi khó
khăn nào, không để ý đến mọi việc chung quanh. Thấy thế, nàng cũng
chẳng biết gì để nói nên tiếp tục lầm lũi bước. Họ cứ đi như thế một lúc lâu,
Phương Trúc dừng lại, ngước mặt nhìn Mộc Thiên nói:
- Đến rồi!
Mộc Thiên ngơ ngác nhìn nàng:
- Đến rồi sao?
- Anh đã đưa tôi đến nhà, xin cảm ơn anh nhiều lắm.
Mộc Thiên vẫn đăm đăm nhìn nàng, đôi môi mấp máy như muốn nói gì.
Nàng vẫn đứng chờ đợi nghe một điều bí mật nhất trong cuộc đời chưa
từng nghe bao giờ. Chàng vẫn đứng, vẫn đứng bất động với đôi mắt sâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.