TÌNH BUỒN - Trang 160

đen như hai ngọn nến mờ lung linh trong đêm tối. Bỗng nhiên chàng lắc
đầu thật nhẹ, hành động của sự từ chối điều gì không muốn nói hay thầm
ước một việc xa xôi nào đó.
- Mong gặp lại cô.
Lòng nàng còn đang hoang mang thì Mộc Thiên đã quay đầu trở về con
đường cũ. Gió đêm phất phơ vạt áo chàng với bóng ngã dài trên đường
vắng trông thật cô đơn như bóng dáng của một người phiêu bạt. Nàng tựa
cửa nhìn theo, nhìn một cách say mê đến nỗi quên gõ cửa. Mãi đến khi
cánh cửa mở, nàng ngơ ngác nhìn bà lão búi tóc trước mặt, lơ đễnh hỏi:
- Vú đó hả, sao chưa ngủ.
Bà lão mắng yêu:
- Ngủ gì được! Cô của vú còn đi chơi với bạn trai khuya khoắc thế này mà
vú ngủ thì ai ra mở cửa.
Phương Trúc chau mày trách:
- Vú, vú càng già càng nói bậy không. Vú định nói gì vậy?
- Cô tưởng là vú không thấy gì sao? Từ nãy giờ vú đứng bên trong thấy rất
rõ có cậu bên ngoài. Mắt vú tuy già nhưng nhìn rõ lắm. Vú khuyên cô nên
giữ gìn...
Nàng dậm chân:
- Sao vú cứ nói mãi chuyện đó?
Bà vú vừa đi vào trong vừa nói lại:
- Nếu cô không bú sữa của vú, vú đâu cần nói làm gì. Con gái đi chơi đến
nửa đêm mới về, lại còn thêm một cậu con trai đưa đến tận nhà...
Phương Trúc kêu lên:
- Vú!
- Không nói thì thôi. Sau này nhà họ Cao...
- Vú!
- Từ rày về sau vú hứa sẽ không nói gì, về cô nữa.
Vú già lững thững bước vào nhà trong bà còn quay đầu lại dặn:
- Mẹ cô bảo bao giờ về, đến phòng bà. Bà muốn khuyên cô điều gì đó.
Bà không chờ Phương Trúc trả lời nói tiếp:
- Vú đã luộc cho cô hai quả trứng gà. Cô phải ăn rồi mới đi nghỉ đó nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.