TÌNH BUỒN - Trang 184

bận làm thơ chứ gì?
Em biết ngôi nhà này bây giờ đối với anh chỉ là vô nghĩa, vô nghĩa cả em
và đứa bé vô tội tương lai của chúng mình. Anh không muốn nhớ nhà
nhưng vẫn gắng nhớ vì đó là nguồn cung cấp tài chánh cho anh cơ mà.
Em không muốn nói nhiều, chỉ nhắc anh một điều là dù có yêu hay không
yêu em đi nữa thì em vẫn là người vợ chánh thức của anh. Em mong rằng
anh nên nghĩ đến bổn phận mình. Bổn phận của một người chồng, người
cha trong tương lai. Anh đừng tưởng những gì mà anh đã làm ở Trùng
Khánh là em không biết đâu nhé.
Tạm biệt anh, em có gởi kèm theo số tiền anh cần trong tháng này.
Uẩn Văn”
Cũng những lời lẽ quen thuộc ấy đã làm cho chàng thêm bực tức và chán
nản. Gương mặt của Uẩn Văn bắt đầu hiện ra trước mặt chàng với đôi mày
vểnh lên và cặp mắt to thao láo:
- Em muốn như vậy là phải như vậy.
Chàng xé bức thư vứt vào giỏ rác:
- Không thể nào có chuyện ấy.
Uẩn Văn, cái thời nàng chưa làm vợ Mộc Thiên, mang nặng cái tính cố
chấp và ngang như ghẹ nhưng lại rất đẹp. Cặp mắt lớn dưới đôi lông mày
chạy ngược lên trông có vẻ một nữ tướng. Thiên hạ đều đồn nàng đẹp. Cái
đẹp kỳ lạ đã làm lắm cậu râu mày mê đến điên đảo. Thế nhưng riêng chàng,
không một chút yêu thương, chẳng hiểu tại sao nữa. Khi hai bên bắt đầu
bàn chuyện hôn nhân giữa chàng và nàng, chàng còn nhớ rõ hôm ấy nơi
phòng khách, nàng đã bạo dạn nhìn thẳng vào mặt chàng hỏi:
- Anh yêu hay không yêu em? Nói đi, nói ngay đi.
Chàng chậm rãi đáp:
- Không biết.
- Tại sao không biết.
- Không biết là không biết, còn hỏi tại sao. Tại sao là tại sao.
Nàng trợn mắt giận dữ nhìn chàng. Hai hàng lông mi cong vòng và đen
vểnh lên như hai cái quạt lớn. Tuy trông nàng có vẻ hung dữ nhưng đẹp
lắm, cái đẹp không còn tả nổi được bằng lời. Nàng tựa người vào Mộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.