TÌNH BUỒN - Trang 185

Thiên, dán mặt sát vào mặt chàng. Mùi son phấn tỏa ra khiến chàng phải
choáng váng mặt mày. Nàng vẫn tiếp tục hỏi:
- Anh nói không biết hay không muốn biết.
- Không biết.
Lòng chàng bây giờ bắt đầu xao xuyến bởi sắc đẹp và cái thân hình nẩy nở
của nàng. Nàng vẫn ngắm chàng một lát rồi hiếp mắt gật đầu:
- Được rồi, em sẽ có cách làm cho anh biết.
Nàng sẽ làm cho chàng biết? Chẳng có cách nào cả vì sự hiểu biết ấy không
phải lý trí mà chính ở con tim.
Thế rồi, suốt một thời gian dài, nàng cứ mãi quấn quít bên chàng, không
cho chàng một mình tạo lấy hơi thở và có đủ thời giờ nghĩ chuyện vu vơ
nào khác. Ngày lẫn đêm, chàng phải đối diện với cái dung nhan ấy, với
những bộ đồ sặc sỡ, với mùi nước hoa ngào ngạt và giọng nói oang oang
lúc nào cũng như một mệnh lệnh. Cứ thế và cứ thế. Hình bóng và âm thanh
ấy hàng hàng lớp lớp bao quanh chàng, vây chặt chàng mãi đến nỗi không
còn một lối thoát. Gia đình nàng và chàng đều giàu có thật tương xứng với
nhau. Anh rể nàng lại là bạn thân của chàng.
Hoàn cảnh và điều kiện đều thuận lợi. thế nên, họ đã lấy nhau ở Côn Minh,
lúc ấy là mùa xuân năm Dân Quốc thứ 31 tức 1942. Chàng còn nhớ mãi
ánh mắt đầy thắng lợi và những lời đối dáp trong đêm tân hôn ấy:
- Bây giờ anh đã biết chưa?
Chàng giả vờ:
- Biết cái gì?
- Anh yêu hay không yêu em?
- Em thật ngớ ngẩn, không yêu tại sao lại lấy em?
- Nếu vậy, anh phải nói “yêu em, yêu em” thật nhiều. Trên đời này, yêu duy
nhất mình em, chung thủy cùng em, không hề theo đuổi hay yêu một người
con gái nào khác.
- Cần gì nói. Anh đã lấy em, dĩ nhiên là yêu em nhất trên đời.
- Không được, anh phải nói. Em muốn nghe những lời nói của anh.
- Đâu cần vậy. Lời nói có thể là ngụy biện khi lòng anh không chân thật.
Nàng tròn xoe mắt nhìn chàng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.