TÌNH BUỒN - Trang 183

tiền để dưới bình rượu rồi đứng dậy, lững thững đi ra.
Chàng men theo con đường đá, trực chỉ cây dương mà Phương Trúc đã
đứng tựa khi nãy. Đi được vài bước, chàng nhặt được đóa hoa của Phương
Trúc. Hoa xanh, nhụy vàng. Mấy cánh nhỏ cong và xòe ra run rẩy trước gió
trông thật yếu đuối. Chàng tựa vào gốc dương, đưa hoa lên ngửi, giống hệt
như Phương Trúc khi nãy.
Trời đã tối Mộc Thiên trở về ký túc xá. Chàng mở tủ, lấy cái hộp gỗ trên có
khắc hình một thiên thần, mở ra, cẩn thận để đóa hoa vào. Trong hộp toàn
là những đồ chàng đã nhặt được của Phương Trúc: một thắt lưng bằng vải,
một đóa cúc héo, một cành dương liễu, một khăn tay trắng và một mảnh
giấy nhỏ mà Phương Trúc đã làm nên những câu thơ vào lúc tựa gốc dương
hôm nọ:
“Bay bay gió thổi làn mây bạc
Xuân đã hồng phai một sắc trời
Nắng vàng không ấm trong tim vỡ
Chàng đi đi mãi sương rơi
Xuân này tàn tạ hơn dông bão
Ong bướm xa rồi kiếp hương phai
Lục bình hoa ít trên sông vắng
Nắng tắt, buồn đêm phủ lâu đài”
Chàng không hiểu lý do nào khi làm xong bài thơ này nàng lại vứt đi.
Chàng khóa hộp lại, nằm xuống giường, thấy trên gối có một lá thư từ Côn
Minh gởi đến. Chàng vẫn thờ ơ nhìn nó vì không còn tâm trí nào để đọc.
Nhắm mắt lại trong đầu chàng lại hiện lên hình ảnh của Phương Trúc.
Chàng tự hỏi:
- Tôi chẳng còn hiểu tôi tí nào, chẳng lẽ điên rồi sao?
Chàng vẫn nằm bất động, nhìn chiếc đèn dầu trên bàn. Một lúc sau mới
ngồi dậy, gắng gượng xé phong thư ra xem. Thơ thật đơn giản:
“Mộc Thiên,
Hè đã hết, anh trở lại trường những ba tháng nay, thế mà chỉ gởi cho em
vỏn vẹn một lá thự Em đã đọc lại thơ anh nhiều lần và đếm thật kỹ, kể cả
dấu chấm, phẩy đúng hai mươi bẩy chữ không dư không thiếu. Anh đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.