TÌNH BUỒN - Trang 19

những đóa hoa nhỏ thêu bên biên áo. Ồ mẹ thấy không? Chiếc áo này đẹp
quá.
Hiểu Đan xoay người một vòng, Sự vui thích làm cô bé quên cả sự hiện
diện của chạ Cha là một người đàn ông khá nghiêm khắc. Tới chừng nó
nhớ sực ra. Nó mới đứng yên lại thẹn thùng hỏi:
- Cha ơi, cha thấy con thế nào?
ông Minh Viễn châu mày nhìn Đan. Hình như ông định nói đều gì đó lại
thôi. Ông quay sang nhìn bà Phương Trúc, ánh mắt nhịn nhục của vợ làm
ông không đành lòng.
- Ồ, coi cũng được. Ông nói - Đẹp lắm!
Bà Phương Trúc đẩy con vào trong:
- Con cởi ra đi, đưa lại để mẹ sửa một chút!
- Mẹ Ơi, tuyệt vô cùng.
Hiểu Đan nói một cách xúc động, nó ôm lấy mẹ siết nhẹ, rồi mới chịu bỏ đi
về phòng riêng.
Còn lại bà Phương Trúc và chồng nhìn nhau. Hai người như có tâm sự gì
đó. Không khí có chút căng thẳng. Thật lâu bà Phương Trúc mới khẽ ho
một tiếng, rồi cười gượng nói:
- Thôi được, dù gì chiếc áo này bây giờ cũng là của con rồi. Anh Minh
Viễn, anh hiểu chọ Con nó cần áo mặc, bất đắc dĩ em phải làm thế.
- Anh có nói gì đâu. Ông Minh Viễn có vẻ lúng túng - Có điều đó là một
bất ngờ... Anh không biết là em đã giữ chiếc áo kia bao nhiêu năm nay.
- Mình vải đẹp như vậy, bỏ thì tiếc.
- Nếu không phải chỉ là mình vải, chưa hẳn em đã vứt đi được.
ông Minh Viễn tiếp với một thái độ lạ. Bà Phương Trúc chợt bâng khuâng:
- Anh Minh Viễn, anh nói như vậy là sao?
- Không có gì cả!
ông Minh Viễn quay người lại, nhặt tờ báo lên như chăm chú xem, nhưng
giọng nói sau tờ báo vang ra thật xa lạ.
- Thì nó là con gái của em, em muốn diện cho nó thế nào tùy em chứ.
Bà Phương Trúc sững sờ nhìn chồng. Giữa bà và ông Minh Viễn như bị
ngăn cách bởi trang báo. Chợt nhiên bà rùng mình. Bà cảm thấy trang giấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.