TÌNH BUỒN - Trang 193

càng cười thêm. Mộc Thiên vẫn nét mặt nghiêm nghị, đưa mắt nhìn quanh
rồi cầm đũa chỉ Ngô mập và Ma Lùn, Ma Lùn là biệt hiệu của một thằng
lùn. Chàng đọc:
“Thằng Lùn đũa ngắn làm sao gắp
Tên mập ôi thôi chiếm nửa bàn!”
Cả bọn ôm bụng cười nức nở. Nhất Bảo vỗ lưng Ma Lùn vừa cười vừa nói:
- Tiếc quá! Phải chi sắm riêng cho mầy một đôi đũa thật dài để dùng vào
những buổi tiệc đông người thế này mới khỏi bị thiệt
Thằng La đẩy Ngô mập một cái thật mạnh, vừa thở vừa nói:
- Sau này tao đãi khách sẽ không dám mới mày vì sợ mày ngồi hết nửa cái
bàn.
Ngô mập đang bưng ly trà trên tay nửa khóc nửa cười. Tiểu Yến cười đến
nổi bị sặc nên ôm bụng ho khan. Mộc Thiên chờ trận cười vừa dứt thì lên
tiếng tiếp:
“Thêm người khách dừng xe trước cửa..
Tiểu Yến vừa cười, vừa lấy khăn lau nước mắt:
- Trời ơi!
Mộc Thiên vẫn phớt tỉnh:
“Chủ ngồi nửa bữa đứng lên nhường”
Lời thơ ấy đã nhắc lại tật xấu “mời khách thiếu chỗ ngồi” của người Trung
Hoa mà Minh Viễn và thằng La vừa nêu nên mọi người thấy thấm, nhìn
nhau cười khúc khích.
Mộc Thiên uống một hớp rượu, ngẩng đầu lên thì bắt gặp một cặp mắt đang
nhìn mình. Chàng nhìn lại thì cặp mắt ấy vội quay đi nơi khác nên chỉ còn
thấy gò má đỏ hồng và cái mũi hơi cong lên mà thôi. Lòng chàng bỗng
nhiên có một cảm giác kỳ lạ, chàng bèn nâng ly, uống một hơi cho đến cạn.
Ngay khi đó, Tiểu Yến đề nghị:
- Bây giờ, chúng ta hãy thực hiện trò chơi vẽ tim đi.
- Vẽ cái gì?
- Vẽ tim. Mỗi người phát một miếng giấy rồi vẽ lên đó hình trái tim. Trong
lòng mình đang nghĩ gì, mơ ước gì thì viết lên đó. Nếu ai không phản ảnh
trung thực con tim mình hay giải thích hình vẽ không rõ ràng bị phạt bằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.