TÌNH BUỒN - Trang 192

mặt Đặc Bảo vì tên này hỉnh mặt lên nhìn. Đặc Bảo la hoảng lên, đưa tay
chụp nhưng đã hụt. Một tiếng “choảng” vang lên. Tên bồi đưa tay ra nói:
- Thôi rồi! Đền đi có hay ho gì đâu?
Đặc Bảo cầm nắp bình trà đưa lên, giọng bất mãn:
- Nắp bình trà không bể mà lại bể mắt kiếng của tôi.
Cả bọn bật cười. Đặc Bảo nhặt mắt kiếng lên thấy chỉ bể một miếng nhỏ
nên đeo lại. Nhất Bảo định tiếp tục biểu diễn nữa thì Đặc Bảo cản:
- Thôi, xin can, chừa cho tôi một mặt kính để còn thấy đường chứ.
Mọi người cười rộ, Mộc Thiên vẫn im tiếng. Uống gần hết rượu, chàng mới
liếc sang Phương Trúc. Nàng đang mỉm cười, có vẻ suy tư, nửa như quan
tâm đến việc vui đùa của các bạn nửa như thờ ơ lãnh đạm. Thằng La và
Minh Viễn ngồi moi tật xấu của người Trung Hoa ra khen chệ Thằng La bô
bô cái miệng:
-... Người Trung Hoa có thói quen mời khách nhiều hơn số dự định. Chẳng
hạn mời mười người thì lại gởi thiệp đến hai mươi người. Và, buổi tiệc bắt
đầu tám giờ lại ghi trong giấy sáu giờ. Như thế, phải chờ những hai tiếng
đồng hồ mới đủ khách.
Hứa Lạc Linh nâng cặp kiếng cận lên:
- Nếu buổi tiệc đó mới sáu giờ mà khách đã đủ hai mươi người thì làm sao
bây giờ?
- Thế thì đành chịu nhục chứ làm sao nữa.
Mộc Thiên đã ngà ngà say, nghe bạn bè tranh luận sôi nổi nên cũng hứng
lây, cầm chiếc đũa gõ vào bình rượu nói lớn:
- Đọc thơ cho các bạn nghe nhé?
Không chờ mọi người trả lời, chàng gõ tiếp chiếc đũa lên bình, chậm rãi
đọc:
“Tiệc rượu bày lên vừa xong cỗ
nào ngờ khách đến thật đông ghế

Cả bọn cười rồ lên, Thiên tiếp tục:
“Trên đầu ẩm thực chén rơi xuống
Uống mãi, uống hoài, sướng sướng ghê!”

Một cảnh chật chội và vui vẻ vừa được diễn tả khiến mọi người thích chí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.