TÌNH BUỒN - Trang 207

chàng nghe chừng mát lạnh. Nàng thỏ thẻ:
- Mộc Thiên, anh!
Tiếng chàng như mơ:
- Em có nghe thấy gì không? Này là tiếng gió, nó hiểu lòng anh. Kia là
dòng nước, nó cũng hiểu lòng anh. Anh xin thề trước gió và nước là yêu em
với tất cả lòng thành, không hề giả tạo nơi đầu môi chót lưỡi.
- Anh không cần thề em vẫn hiểu tình yêu ấy.
Nàng đẩy chàng ra xa một tí rồi nhìn thẳng vào chàng, cái nhìn như tất cả
đáy lòng đều dồn lên ánh mắt. ánh trăng mờ mờ dọi lên gương mặt xanh
của nàng trông càng đẹp. Môi nàng nở nụ cười mãn nguyện. Chàng ôm đầu
nàng vào ngực giọng khẩn thiết:
- Anh mong có một vị thần linh nào đó làm chứng cho lòng anh. Anh
không muốn hại đời em.
Nàng đáp khẽ:
- Không ai hại em cả.
Hình ảnh Cao Đệ lại hiện ra, nàng lắc đầu cố xua đuổi, nàng ngẩng đầu lên:
- Anh nói bậy rồi! Anh mà hại em sao? Và chẳng có ai hại em được vì đời
em đã có anh cơ mà.
Mộc Thiên nhắm mắt lại, xây xẩm mặt mày. Chàng ôm nàng chặt hơn và
hôn đắm đuối. Nàng đê mê không muốn rời khỏi vòng tay chàng. Nhưng
rồi, nàng lại lên tiếng:
- Hình như có người đến chỗ chúng mình, em nghe thấy tiếng chân.
Chàng tiếp tục hôn nàng:
- Mặc kệ.
- Họ đến gần rồi anh.
- Cũng mặc.
Nàng đẩy chàng ra. Một bà lão tóc bạc run run đứng dưới ánh trăng nét mặt
nghiêm nghị nhìn hai người. Bà gọi:
- Phương Trúc.
- Vú đó hả?
Nàng hoàn hồn như vừa thoát khỏi cơn nguy hiểm. Không phải mẹ thì nàng
có sợ gì. Nàng nắm tay Mộc Thiên đặt lên tay vú già:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.