TÌNH BUỒN - Trang 208

- Vú, đây là Mộc Thiên.
Nàng quay sang Mộc Thiên:
- Đây là vú em. Bà hồ đồ thường hay đóng vai mẹ em. Và em cũng vậy
nhiều lúc cứ ngỡ vú là mẹ.
Chàng hơi cúi người:
- Thưa vú vẫn khỏe ạ.
Vú già nhìn chàng. Tất cả diện mạo cho đến lời nói đều có vẻ một nho sinh
cốt cách. Bà dụi mũi rụt rè đáp:
- Vâng, tôi vẫn khoe?
- Tôi đang cùng Phương Trúc xem trăng. Trăng thật đẹp phải không vú?
- Ừ, ừ, đẹp thật.
Vú già đáp thế, nhưng trong lòng lại nghĩ:
- Đẹp thật! Đẹp mà đâu phải tụi mày xem trăng? Trời mới biết tụi mày xem
trăng cách nào. Tuy nhiên lời ngọt dịu ấy của hắn thì làm sao còn nỡ cãi
được.
Phương Trúc hỏi:
- Vú đi tìm tôi sao? Tôi đâu còn đứa trẻ lên ba mà hở một chút là vú đi tìm?
Phương Trúc đã kéo bà trở về với thực tại:
- Ồ, cô nói nghe hay quá, ăn cơm xong là mất dạng đến bây giờ mà gọi là
một chút được sao? áo mặc ít như vậy mà chạy ra đây hứng gió...
Mộc Thiên xen vào:
- Vú à, Phương Trúc không cảm đâu.
Không cảm đâu, dĩ nhiên rồi! Vú già tròn xoe mắt nhìn gã thanh niên đẹp
trai, khỏe mạnh. Cảm sao được khi áo mầy phủ cho nó, cánh tay mày ôm
choàng lấy nó. Nhưng còn mầy, mầy có cảm không khi đứng giữa đêm
khuya nhiều sương và gió mà mặc ít áo thế này? Tóc của hai đứa đã ướt. Bà
co chân lên để tránh luồng gió lạnh thổi qua và kiên nhẫn hỏi:
- Thôi, bây giờ cô chịu về chưa? Bà bảo tôi tìm cô về. Đứng đây mãi lát
nữa về bị chửi thì đừng giận lẫy đó nghe.
Phương Trúc nhìn Mộc Thiên mỉm cười. Chàng vịn vào cây liễu lặng lẽ
nhìn nàng. Một lúc sau, nàng mới từ từ cởi chiếc áo trả lại cho Mộc Thiên.
Chàng tiếp nhận chiếc áo một cách máy móc và cặp mắt không rời khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.