TÌNH BUỒN - Trang 210

đã làm coi không được?
Phương Trúc dậm chân tức tối:
- Vú đâu có biết chuyện yêu đương.
- ái cha! tôi mà không biết? Tôi già thế này mà không biết chuyện ấy hả?
Người đàn ông có bao nhiêu khúc ruột tôi biết hết không còn một tí huống
chi cái thằng Đại Thanh Thiên, Lý Hận Thiên đó của cộ.
Nàng hét lên:
- Hà Mộc Thiên!
- Rồi, rồi, Hà Mộc Thiên thì Hà Mộc Thiên chứ có gì đâu mà cãi. Cái thằng
Hà Mộc Thiên này cũng như trăm thằng Hà Mộc Thiên khác, cũng như vạn
thằng con trai khác, cũng máu đỏ cũng trong ruột bẩn như mọi người có gì
khác đâu? Cô đừng tưởng bên ngoài trắng trẻo đẹp trai như vậy thì bên
trong cũng tốt theo. Cô lầm rồi! Hơn nữa cô là gái sắp lấy chồng kia mà...
Nàng càng tức hơn:
- Vú im đi, bà càng già càng hồ đồ.
Vú già nhìn đăm đăm Phương Trúc:
- Tôi mà hồ đồ à? Cô mới thật là người hồ đồ.
- Tôi làm sao mà hồ đồ mới được? Vú chẳng biết gì hết. Tôi đang đi tìm
một tình yêu thơ mộng và tuyệt đẹp như trăng và sao...
Nói chưa hết lời thì nàng bỗng ách xì liên tiếp hai tiếng khiến thơ mộng
biến mất. Nàng đứng lại dụi dụi mũi rồi ách xì thêm một tiếng nữa. Bà vú
hứ:
- Tôi nói có sai đâu, cảm rồi đó. Cô đi nhanh lên. Trăng và sao không cản
được cảm.
o0o
Vào nhà, Phương Trúc thấy mẹ đang ngồi trước bàn thờ. Trên bàn, một
ngọn đèn dầu đang cháy. Quanh năm mãi ở trong nhà nên dưới ánh đèn dầu
mặt bà trông trắng nhợt. Lông mày sậm đè lên cặp mắt sắc sảo càng tăng
thêm vẻ nghiêm nghị, bà tựa lưng vào ghế lạnh lùng nhìn đứa con gái từ
ngoài đi vào nhà. Bà nghiêm nghị ra lệnh:
- Lại đây con!
Phương Trúc sợ sệt chậm rãi bước đến bên mẹ. Bà hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.