TÌNH BUỒN - Trang 212

Mẹ nàng vẫn không tin:
- Một mình nó! Chỉ một mình nó sao?
Vú già đã lỡ nói dối thì đành lỡ luôn:
- Dạ, chỉ có một mình.
Bao nhiêu năm sống bên nhau, bà biết tính thật thà của vú. Nhưng bây giờ,
bà phải gạn cho đến phút cuối mới thôi:
- Vú nói thật đấy chứ? Vú không giúp nó nói láo với tôi thật không? Vú
nên nhớ rằng ở dương thế mà nói láo thì chết xuống âm phủ bị cắt lưỡi đó
nghe.
Vú già nổi da gà, mẹ Phương Trúc nói tiếp:
- Có thật một mình không? Vú đã xem rõ chứ?
Phương Trúc dụi dụi lỗ mũi mấy cái, chớp chớp mắt rồi ách xì liên tiếp.
Nàng đưa mắt nhìn vú già như van lơn. Vú cắn răng đáp:
- Dạ, tôi thấy rõ lắm, chỉ một mình cô ấy thôi.
Mẹ nàng bây giờ đã tin nên gật đầu, nhưng giọng vẫn lạnh lùng:
- Phương Trúc, con nên giữ gìn đó nhé. Từ rày về sau, con phải giới hạn
việc đi dạo bên ngoài. Trông cặp mắt con đủ biết không đàng hoàng, con
đừng làm mất thể diện gia đình đó nhé. Con gái mười tám, mười chín tuổi
đầu mà nửa đêm còn lang thang ngoài bờ sông thì quá lắm rồi.
- Dạ, con đang tìm thi hứng để làm thơ.
- Làm thơ! Con làm được bài thơ nào rồi đọc cho mẹ nghe coi?
Trước lúc nguy kịch ấy, nàng chẳng biết cách nào hơn là đọc lại bài thơ của
Mộc Thiên:
“Cuộc nhân thế như bóng câu qua cửa
Yêu thật nhiều để hồn mãi đi hoang
ôm vào tim bằng vạn mảnh trăng tan
Mặc ai trách ta vẫn hoài người ấy”
Bà ngắt lời nàng:
- Thôi đủ rồi! Con chỉ biết làm loại thơ nhảm nhí lãng mạn này. Đầu óc con
lúc nào cũng nghĩ toàn chuyện bậy. Danh giá gia đình mẹ sợ không khỏi
hỏng vì con đó nhé. Thôi đi đi, mặc đồ ít như vậy chỉ đi tìm bệnh chớ tìm
thi hứng cái nỗi gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.