TÌNH BUỒN - Trang 213

Nàng trở về phòng thở dài nhẹ nhõm. Ngồi xuống mép giường, nàng nhìn
ngọn đèn dầu không chớp mắt:
“Cuộc nhân thế như bóng câu qua cửa.
Yêu thật nhiều để hồn mãi đi hoang!”
Cuộc đời và tình yêu chỉ có thế sao! Nàng nhắm mắt lại. Hình bóng Mộc
Thiên lại hiện ra trước mặt. Nàng gắng gọi nhưng không nên lời:
- Hà Mộc Thiên! Hà Mộc Thiên!
Vú già đẩy cửa bước vào, trên tay bưng cái mâm. Nàng hỏi:
- Làm gì đấy vú?
- Ăn trứng đi cô
Nàng nhìn vú già, bà cũng nhìn lại, nàng mỉm cười, dĩ nhiên là phải ăn hết
hai quả trứng để đền ơn vú đã giúp khi nãy. Nàng cố gắng lắm mới nuốt
xong hai quả trứng. Vú già lại đưa thêm cho nàng một cái chén. Nàng tròn
xoe mắt:
- Cái gì nữa đây?
- Nước gừng có hòa đường để chống thương hàn, mau uống đi.
- Tôi đâu có cảm?
- Còn nói không cảm nữa. Không cảm sao khi nãy ách xì?
- Tôi làm bô...
Nàng lại ách xì thêm hai tiếng khi nói chưa dứt lời. Vú già gật đầu đắc
thắng:
- Bây giờ cũng làm bộ nữa đó hả?
Nàng hết cách từ chối nên đã bưng chén nước uống một cách ngon lành.
Vú già dọn dẹp sửa giường ngủ và lấy áo ngủ để lên gối cho nàng. Xong
công việc, quan sát nàng một lúc rồi bưng mâm đi ra. Vừa đi được mấy
bước bà dừng lại lải nhải:
- Tôi chết xuống âm phủ có bị cắt lưỡi cũng không sao. Tuy nhiên, cô nên
biết cái tính của mẹ cô mà lo liệu việc mình. Cô mà thật tình thương cái
thằng gì Thiên đó thì biết tính làm sao đây? Lớn rồi, cô phải biết suy nghĩ
kỹ trước một việc sắp làm.
Nói xong bà bưng mâm đi ra, không chờ lời đáp của nàng. Nàng hai tay
chống cằm, nhìn ngọn đèn suy nghĩ. Ngọn lửa biến dạng lúc lớn, lúc nhỏ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.