TÌNH BUỒN - Trang 209

nàng. Vú già nhẫn nại chờ hai người nhìn nhau mà không tiếng giã từ.
Phương Trúc sau khi trả áo cho Mộc Thiên thì bắt đầu thấm lạnh. Mũi đỏ
lên, Nếu không giục, ắt hẳn hai người đứng nhìn nhau như thế cho đến
sáng, nên bà lên tiếng:
- Thôi đi.
Phương Trúc theo vú già như một cái máy, một mặt quay đầu lại nhìn Mộc
Thiên. Chàng vẫn đứng chết lặng nơi gốc cây nhìn theo bóng nàng. Vú già
kéo Phương Trúc:
- Thôi đi mà.
Lòng bà giận vô cùng, như thế là hư thân lắm rồi. Con gái mà nửa đêm ra
hẹn trai bên bờ sông rồi chẳng muốn về. Hơn nữa, nàng đã có hôn phu thì
còn làm cái trò ấy đâu được. Bà kéo Phương Trúc đi nhanh và nói lớn:
- Thôi mà, nhìn cái gì hoài vậy? Cô mà không về thì mẹ cô sẽ xé xác cô ra.
Cô làm như thế chẳng giống cái trò trống gì hết. Nhà họ Cao mà biết được
thì cô còn mặt mũi nào để sống?
- Vú!
Nàng bất thần giựt tay ra, chạy nhanh về phía cây liễu Mộc Thiên vẫn đứng
nơi đó nhìn nàng như một thân cây chết. Nàng đến trước mặt chàng, ngước
mặt lên, nói vài lời gì đó rồi quay lại nói với vú già:
- Thôi đi về vú.
- Cô chạy lại nói cái gì vậy?
- Vú khỏi lo, đừng hỏi.
Vú già nghiến răng:
- Ừ, khỏi lo! Cô đi nhanh về nhà để tôi đem chuyện này nói cho mẹ cô biết
để bả còn phân xử. Tôi lo cho cô đâu có được!
Nàng chu miệng mắt nhìn xuống đất:
- Bộ vú định méc mẹ tôi thật hả?
- Thật chớ sao không. Con gái mà đêm hôm ra bờ sông ôm con trai hôn hít
như vậy mà bảo tôi không méc sao được. Cô tưởng tôi không thấy à? Xem
trăng gì? Trăng mọc đến đâu rồi? Còn làm bộ mắc cở nữa...
- Vú! Vú nói đàng hoàng chút coi.
- Trời đất ơi! Cô lại trách tôi không đàng hoàng hả? Sao cô không trách cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.