TÌNH BUỒN - Trang 219

Hai người nhìn nhau, Hiếu Thành lại kéo tay áo Minh Viễn:
- Đi mầy, đi uống cái đã. Tao rượu, mầy trà.
- Mầy có tiền hả?
Hiếu Thành giũ giũ tay áo:
- Thì uống chịu rồi trả sau.
Hai người vào quán. Mưa lất phất bắt đầu giăng kín bầu trời.
o0o
- Chà! Sướng đấy chứ.
Phương Trúc đưa tay lên miệng:
- Suỵt! Đừng có la.
- Trời đang mưa mà cô lại đi sao? Ngày nào cũng chờ mẹ cô ngủ trưa là đi,
bả dậy tìm không thấy cô thì quát tháo với tôi
- Vú giúp tôi đi mà. Tôi xin hứa là chỉ hai tiếng và về đây trước khi mẹ tôi
thức dậy. Tôi không làm phiền vú nữa đâu.
- Hai tiếng! Lần nào cô cũng nói hai tiếng mà kéo thành ba, bốn bắt tôi phải
nói láo mãi. Sau này xuống âm phủ tôi có bị cắt lưỡi thì tôi sẽ kéo cô xuống
đó.
- Thôi vú ơi đừng lọ Tôi hứa đi với vú liền, chịu chưa?
Phương Trúc nói xong bước nhanh ra cửa. Vú già chạy theo kéo tay nàng
lại:
- ê, trời mưa mà cô không đem ô sao?
Nàng giựt tay ra:
- Mưa nhỏ không sao đâu.
- Thằng Ly Hận Thiên lại chờ cô nữa phải k hông?
- Vu, tôi đã nói hoài với vú là Hà Mộc Thiên chứ không phải Ly hận Thiên.
- Thì Hà Mộc Thiên và Ly Hận Thiên có khác nhau mấy?
Vú vừa nói, vừa ngước đầu lên thì nàng đã ra khỏi cửa. Bà bước nhanh ra
ngoài dặn thêm:
- Hai tiếng là phải nhớ về đó nghe.
- Biết rồi.
Nàng hối hả đi, được một khoảng mới dừng lại, lắc đầu nói thầm:
- Đàn bà lớn tuổi lúc nào cũng lẩm cẩm và già mồm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.