TÌNH BUỒN - Trang 220

Cây dù bỗng dơ ra trên đầu nàng. Nàng giật mình ngẩng lên thì bắt gặp cặp
mắt âu yếm thâm trầm của Mộc Thiên. Chàng lúc nào cũng vui tươi và cởi
mở. Nàng cười, sự vui mừng đã làm tâm hồn nàng tràn đầy hạnh phúc.
Hạnh phúc đang nở và lớn lên như đóa sen chớm nở giữa buổi bình minh,
sẵn sàng tiếp nhận thế giới rực rỡ bên ngoài. Nàng nũng nịu:
- Làm em giật mình, bắt đền cho coi.
Chàng nhìn khuôn mặt tươi vui của người yêu dưới bóng tối cây dù:
- Đền hả, anh chưa đền em đó, bắt anh chờ muốn chết ở quán nước, sốt ruột
quá nên mới đi tìm em.
- Tại mẹ đi ngủ muộn chớ bô.
Nàng vừa nói, vừa sánh vai cùng Mộc Thiên. Những giọt mưa nhỏ rơi đều
lên chiếc dù như từng tiếng gõ nhịp. Chiếc quần Mộc Thiên đầy những vết
đen vì nước và bùn. Nàng bỗng nhiên thở ra.
- Sao vậy em?
- Vĩnh viễn chúng mình lén lút, như những tội phạm, trong khi đó mình
đường đường chính chính yêu nhau!
Chàng rùng mình. Lời nói ấy như nhắc nhở chàng phải ý thức mình là một
tội phạm. Chàng lén nhìn Phương Trúc, cái khuôn mặt chân thật đầy tin
tưởng, thêm cái miệng đầy vẻ ngây thợ Nàng hoàn toàn vô tội trong tình
yêu. Lòng chàng rộn lên nên gương mặt nỗi buồn.
- Sao vậy anh?
- Có gì đâu.
Chàng cố dấu nỗi buồn bằng cách ôm choàng eo nàng. Mắt nàng sáng lên
như chứa chan hạnh phúc. Vai kề vai dưới một bóng dù, hai người đi trên
con đường đá. Đi được một đoạn, Phương Trúc mới thấy mình đang đi vào
trong làng trong, khi thường ngày thì đi ra nên hỏi:
- Anh đưa em đi đâu vậy?
- Về nhà trọ của anh.
- Nhà trọ của anh à?
- Vâng, anh thuê một căn phòng trong làng và dọn về hôm đó để tránh sự
Ồn ào của ký túc xá. Và, cũng để chúng mình không còn những ngày hứng
gió, dầm mưa hay ngồi lâu trong quán nước cho thiên hạ dòm ngó nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.