TÌNH BUỒN - Trang 222

Phương Trúc hết cười nhìn chàng ngạc nhiên:
- Anh sao thế? Bị bịnh hả anh?
Chàng không đáp, ôm đầu nàng sát vào ngực, đặt hàm dưới lên tóc nàng và
run run gọi:
- Em! Em! Anh yêu em vô cùng. Em có biết anh yêu em đến mức nào
không? Anh không còn ngôn từ nào để diễn tả hết tình yêu ấy nên chỉ biết
gọi yêu em! yêu em! yêu em! trong từng phút, từng giây, từng nhịp thở.
Phương Trúc ngẩng lên nhìn. ánh mắt tràn ngập yêu đương. Má nàng hồng
lên trông càng đẹp hơn:
- Em biết. Em biết tình yêu ấy của anh.
- Anh không tài nào quên em được vì bờ đê trong lòng anh đã vỡ. Máu yêu
đương tràn ngập cả người. Anh bất lực! Anh không còn cách nào ngăn cản
nổi giòng máu ấy.
Chàng ngắm nàng một lát rồi tiếp:
- Trúc em! Nếu bảo rằng cố quên em đi thì đó là nói dối lòng mình, vì lần
đầu tiên gặp em, anh đã yêu rồi. Hôm ấy, nụ cười của Thư Tú Văn, cách
diễn xuất của Giang Thôn không đem lại cho anh chút hứng thú nào bằng
được ngồi bên em. Gương mặt em tỏa ra toàn ánh sáng. Cặp mắt em đầy
mộng mị và anh thấy dường như có hai giọt nước mắt long lanh hiện ra.
Anh muốn hôn làm sao ấy. Kịch tan, anh đưa em về, em lặng lẽ đi bên anh
như đứa trẻ sợ phiền người lớn, không nói một lời nào. Khi về đến nhà, em
tựa cửa nhìn anh quay về bằng cái nhìn dịu mát như hai giọt sương đêm.
Anh phải kềm chế lòng mình để tránh sự xúc động, để một mình lầm lũi về
trường mang nặng hình bóng em. Và lúc ấy, tim anh thì thầm “đây là người
con gái duy nhất mà mình hằng mơ ước. Người con gái mộng tưởng ấy
chính là Lý Phương Trúc”.
Nàng ràn rụa nước mắt. Ngẩng đầu lên, nàng nhìn thẳng vào mặt Mộc
Thiên thì thầm:
- Anh! Anh!
Mộc Thiên vẫn say mê trong quá khứ:
- Thế rồi hôm ấy, anh lại được dịp gặp em ở quán Bắc Khệ Em đã nổi bật
giữa đám đông người. Em nhìn chung quanh bằng cặp mắt hiếu kỳ và lãnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.