TÌNH BUỒN - Trang 223

hội, em chỉ cười mà không nói. Em đâu biết rằng sự im lặng và nụ cười
duyên ấy đã làm thành ngọn lửa tình yêu bốc cháy trong tim anh. Bởi vậy
anh cố uống nhiều rượu để dập tắt ngọn lửa. Than ôi! Lửa không tắt, rượu
không làm anh say mà chính em làm anh say đến nỗi ngây ngất. Có lẽ hai
câu thơ đượm vẻ buồn của anh đã khơi động hồn thơ em nên em đã làm đáp
lại. Điều đó càng làm anh phục em hơn. Anh đã thấy thích em quá, thích
đến nỗi phải đau lòng mỗi khi nhìn thấy em. Thích đến nỗi tim anh không
thể trốn em, trốn cặp mắt em. Bởi vậy anh phải uống rượu thật nhiều, cố
quên đi cái ý nghĩ sau buổi tiệc lại đưa em về, lại một mình lầm lũi bước
trên con đường...
Nước mắt chàng bây giờ đã chảy dài trên má. Nàng mỉm cười, lặng lẽ lắc
đầu. Chàng tiếp tục thao thao bất tuyệt:
-... Hội Nam Bắc thành lập, mỗi tuần gặp nhau một lần là điều kiện thuận
lợi nhất để anh gặp em, để thấy em, để được nghe tiếng em nói. Một lần lại
một lần, gặp em để rồi em ra về. Anh chỉ biết đứng trông theo mà lòng như
dao cắt. Mỗi khi nghe ai nhắc đến tên em là anh cảm thấy ghen tức trong
lòng. Đặc Bảo lại công khai muốn theo em làm anh muốn điên lên.
Chàng thở ra:
- à, mà anh lấy tư cách gì nói thế phải không em? Anh có đáng gì đâu!
Nàng lắc đầu, nước mắt tuông xuống má:
- Anh! Anh đừng hạ mình như vậy.
Mộc Thiên nhíu mày, đau đớn nhìn Phương Trúc đang ràn rụa nước mắt.
Nhưng rồi, chàng lại vui hẳn lên:
- Thật hả, anh có thật xứng đáng không em.
- Anh!
Nàng siết chặt lưng chàng, úp mặt vào ngực chàng. Giọng mơ hồ:
- Anh! Em yêu anh! Em sùng bái anh!
Chàng cứ ngỡ mình đang mơ, không tin tưởng:
- Thật không em? Anh xứng đáng để làm người yêu em sao?
- Dạ! Anh thật là người xứng đáng để em yêu, em tôn thờ. Mộc Thiên!
Trúc. ai sao anh lo lắng quá vậy? Tại sao anh không tự tin lấy mình, tin lời
thành thật của người yêu mình?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.