TÌNH BUỒN - Trang 225

Nàng lại ngâm thật khẽ như vừa đủ để hai người nghe:
“Chàng như tảng đá lớn.
Thiếp như cây Phổ Thảo
Phổ Thảo dai như tơ
Tảng đá nằm bất động”
Chàng thở dài mãn nguyện. Nàng áp má sát vào ngực chàng âu yếm. Giọng
buồn buồn:
- Anh là tảng đá lớn. Em là cây Phổ Thảo. Em đã dai như tơ bám mãi vào
anh, mong anh nằm bất động đừng lay chuyển, đừng phụ em!
Mộc Thiên không nói được lời nào, chỉ biết ôm chặt người yêu.
Bên ngoài, những giọt mưa tí tách rơi trên cửa sổ làm thành khúc nhạc
buồn. Gió lướt nhẹ qua khóm lá nghe xào xạc. Nàng thở ra:
- Tim anh đang nhảy, từng bước nhảy trầm đều thật đẹp!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.