TÌNH BUỒN - Trang 226

QUỲNH DAO

Tình buồn

Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ

Chương 26

Phương Trúc vừa bước vào cửa, vú già liền nháy mắt ra hiệu, nàng hỏi nhỏ:
- Việc gì vậy vú? Mẹ tôi dậy rồi sao?
- Cô còn đòi đến chừng nào nữa. Bộ ngủ đến thắp dèn sao? hơn nữa, bà có
khách.
- Ai vậy?
- Còn ai nữa, cậu Đệ chứ ai.
Phương Trúc mím môi, quay lưng định chạy ra thì vú già nắm áo kéo lại: -
Làm cái gì vậy? gặp một chút cũng chẳng chết, chạy đi nữa tôi biết ăn nói
làm sao với mẹ cộ Vào trong mau đi, cậu Đệ mang nhiều quà cho cô lắm
đó. Cậu ấy chờ nãy giờ rồi đó.
- Quà? Tôi không thèm.
Nàng chu miệng, miễn cưỡng bước vào. Mẹ nàng ngồi cạnh chiếc bàn
vuông. Ném cặp mắt sắc bén lên mặt nàng. Nàng hơi ớn không dám nhìn
mẹ. Quay sang nhìn Cao Đệ. Đầu hắn thật bự, trên mặt mang một cặp mắt
lươn, thêm vào đó, cái mũi nhỏ và cái miệng không bao giờ mím chặt.
Nhìn chân dung của hắn, nàng phát lạnh cả người. Nàng chau mày. Cao Đệ
vội vàng mở lớn mắt lươn, cà lăm:
- Về, về... về rồi à?
Nàng chỉ hứ một tiếng, hắn khờ khạo chỉ lên đống hộp trên bàn:
- Anh... anh... mua cho em vài... vài sấp vải.
Nàng liếc đống hộp chu miệng như đang giận ai điều gì. Cao Đệ vẻ mặt hân
hoan, mở hộp lấy vài xấp vải đủ màu rồi cà lăm:
- Em ơi... muốn... muốn... xem... xem không?
Nàng liếc hắn một cái, miệng chu dài thêm. Mẹ nàng nghiêm nghị gọi.
- Trúc! anh Đệ con nói chuyện với con kìa.
Nàng bực tức.
- Con nghe rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.