TÌNH BUỒN - Trang 228

- Em... em... em ơi!
Phương Trúc đang nhìn bàn thờ bị tên cà lăm kéo thình lình nên giật mình
đẩy hắn ra và nhảy qua một bên:
- Cậu gặp ma rồi đó! Ai là em của cậu đâu?
Cao Đệ sững người, hắn đút ngón tay cái trở lại vào miệng:
- Em... em... em không phải là em... của... anh... ai... ai là em của anh?
Em... em, mẹ anh bảo anh... lại... lại... lại nói chuyện với em. Mẹ anh... mẹ
anh... nói em... em... hơi không đàng hoàng... em... có nhiều... sinh viên
Trung... Trung Ương đều... biết em. Em... em, em nói chuyện... nói chuyện
đi chớ!
Nàng tức đến run lên, mặt tái xanh, trợn Cao Đệ:
- Tôi nói chuyện à? Cậu nghe cho rõ? Cái là thằng ngụ Mau đi ra khỏi nhà
này.
Hắn kinh sợ há hốc miệng:
- Cái... cái... cái gì?
Nàng nhái theo giọng cà lăm của hắn:
- Tôi... tôi... tôi nói cho... cho cậu biết. Em cậu... em cậu nó... ghét... ghét
cậu lắm. Nếu mà... nếu mà... trên đời này... trên đời này đàn ông... đàn ông
chết hết cũng... không bao giờ lấy cậu!
Nước mắt nàng đã ràn rụa. Nàng bước lại gần hắn, hất cái bính ra sau rồi
hét lớn:
- Cậu hãy về nói với mẹ cậu là Lý Phương Trúc không đàng hoàng, không
đủ tư cách để về làm dâu nhà họ Cao. Bà tìm cho cậu người vợ khác đi. Đi
đi, đi về nói với mẹ cậu đi.
Hắn hốt hoảng lùi ra sau, miệng lắp bắp:
- Cái... cái... cái này là... là nghĩa gì?
Nàng khóc lên:
- Tôi bảo cậu cút đi. Kiếp trước của tôi đã làm gì nên tội mà kiếp này phải
lấy một tên đần, nói một câu cũng không rõ...
Mẹ nàng xuất hiện đúng lúc cắt đứt những lời tức tối ấy...
- Phương Trúc.
Bà nhìn nàng thật lâu rồi thở ra. Bà đến gần Cao Đệ bảo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.