TÌNH BUỒN - Trang 230

- Nói đi.
Nàng nói thật bình tĩnh và cương quyết.
- Con đến quán nước hay bờ sông Gia Linh.
- Để làm gì?
- Gặp một sinh viên Trung Ương.
- Nó tên gì?
- Hà Mộc Thiên.
Gương mặt trầm tĩnh và lì lợm của nàng càng làm bà giận thêm. Bà cắn
răng, tay chân run lẩy bẩy, tát nàng hai cái nên thân.
- Đồ không biết xấu hổ.
Phương Trúc xính vính, gương mặt nhợt nhạt không còn máu của nàng,
mấy ngón tay hiện lên thật rõ. Bà yếu ớt kéo chiếc ghế ngồi xuống thở hổn
hển một lúc rồi mới hỏi.
- Như vậy là con quyết định phá hoại gia phong phải không? Con giao du
với thằng Mộc Thiên ấy bao lâu rồi?
- Quen nhau từ dịp hè.
- Ngày nào con cũng gặp thằng ấy phải không?
- Dạ gần đây ngày nào cũng gặp.
Bà nghiến răng:
- Trúc! tội tầy trời như vậy mà con còn dám nói nữa hả? Con thật đáng
chết. Mẹ đã dạy con từ nhỏ thế nào mà bây giờ đi bán rẻ danh dự gia đình
như vậy? Phương Trúc, mỗi ngày con gặp nó để làm gì Nói mau!
- Tản bộ và tâm sự.
- Tâm sự cái gì?
Nàng nhìn mẹ bằng ánh mắt kỳ dị và chậm rãi đáp:
- Tâm sự những gì mà mẹ không bao giờ biết vì mẹ chưa bao giờ có cái giờ
phút đó.
Bà tát nàng hai bạt tay nẩy lửa, vừa thở hổn hển vừa nói.
- Con đã quên mất không còn biết lễ độ là gì, sao dám ăn nói với mẹ như
vậy? Con điên rồi phải không? Cái gì mà mẹ không bao giờ biết? Nói thử
coi.
- Tình yêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.