TÌNH BUỒN - Trang 231

Nàng đáp thật khẽ. Mắt hoen lệ sáng lên làm gương mặt có một sắc thái
khó tả. Mẹ nàng giận đến nỗi không nói thành tiếng.
- Con, con, con... con thật không biết hổ thẹn.
- Con muốn lấy anh ấy.
Mặt nàng ra vẻ cương quyết và liều lĩnh. Nàng lập lại:
- Con muốn lấy anh ấy.
Bà cúi mặt gần nàng:
- Con nói cái gì.
- Con muốn lấy anh ấy.
- Con... con muốn chết?
Phương Trúc bây giờ đang quỳ trước mặt mẹ. Nàng ngước nhìn lên bằng
ánh mắt van lơn, khẩn cầu:
- Thưa mẹ! mẹ là mẹ của con. Con hy vọng mẹ hiểu nhiều về con, hiểu sự
đau khổ của con. Mẹ! con yêu ảnh vô cùng, nếu có thể chết vì tình yêu thì
con cũng sẵn sàng. Mẹ không thể nào hiểu được mãnh lực của tình yêu vì
mẹ chưa bao giờ trải qua giờ phút ấy. Mẹ Ơi xin mẹ hiểu dùm con, tha thứ
con. Con không thể lấy Cao Đệ vì không yêu ảnh, con chỉ yêu Hà Mộc
Thiên, chỉ mình Mộc Thiên, con mong có thể làm cách nào để mẹ có thể
hiểu được thế nào là tình yêu, thế nào là sức mạnh của nó.
- Hứ! cái thứ tình yêu của con không biết xấu hổ. Nhắc đi nhắc lại cũng chỉ
bấy nhiêu, con đừng làm nhục dòng họ.
Nàng lắc đầu buồn bã.
- Thưa mẹ chẳng lẽ tình yêu là điều đáng tởm xấu hổ và nhục nhã lắm sao?
Không, mẹ đâu biết rằng tình yêu là thần tiên là đẹp nhất trên đời không
chỗ nào chê được và xấu hổ cả.
Mẹ nàng càng tức hơn.
- Hứ con nói nghe hay lắm, ba cái thứ kịch cợm ấy đã làm hại con rồi. Bây
giờ con còn dám nói xông xổng với mẹ ba cái tình yêu ấy nữa sao? Con nên
nhớ rằng con là gái sắp về nhà chồng. Hai tháng nữa là con về làm dâu nhà
họ Cao. Con nhớ chưa, còn việc dan díu với thằng sinh viên ấy mẹ tha cho
đó, nhưng kể từ nay cấm con không được ra khỏi nhà một bước. Cấm con
không được gặp thằng đó, phải ở nhà, phải học làm con dâu xứng đáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.