TÌNH BUỒN - Trang 233

phải lấy Cao Đệ, không được nói lời nào khác. Từ nay con còn lén ra ngoài
gặp bọn sinh viên thì mẹ sẽ đánh gẫy chân. Con phải giữ danh dự gia đình.
Nói xong, bà đứng dậy đi ra sau nhà để tránh sự van xin của Phương Trúc.
Nàng ngã vào ghế.
- Mẹ Ơi! con gái mẹ không quan trọng bằng danh dự gia đình sao!
Mẹ nàng đã ra đến nhà sau, không cần nghe những lời than trách ấy
Phương Trúc quỳ quá lâu nên hai chân tê cứng. Nàng buồn bã ngã người
xuống đất ngước mặt lên thấy bàn thờ cha liền khóc lớn.
- Cha ơi! bộ cha bày cái cảnh này sao? Cha trả lời con đi! cha nói đi! số
mạng con như vậy sao?
Bức ảnh cha nàng vẫn nằm im trên bàn thờ nhìn nàng đang co rúm dưới
đất. Nàng tựa đầu vào chân ghế mà mẹ nàng đã ngồi khi nãy khóc thảm
thiết. Vú già đã vào tự bao giờ, lay vai nàng an ủi.
- Cô ơi! Thôi đừng khóc nữa, đứng dậy đi rửa mặt đi, khóc lóc cho lắm chỉ
tốn nước mắt, ích gì đâu.
Nàng giống như người chết đuối vừa vớ được khúc gỗ giữa dòng, liền vồ
ôm vú, úp mặt vào đầu gối bà khóc lóc.
- Vú ơi! Vú ơi! vú ơi...
Bà vỗ nhẹ vào đầu nàng an ủi:
- Thôi nín đi. Cô coi lớn rồi mà khóc như đứa con nít như vậy khó coi lắm.
Bà nắm tay nàng kéo dậy và dỗ dành.
- Việc gì đi nữa cũng thủng thẳng mà nói, gấp gì. Thôi mau đi rửa mặt để
ăn cơm, tối rồi.
- Tôi không ăn cơm đâu.
Nàng đáp gọn được mấy tiếng rồi xông vào phòng, đóng sập cửa lại. Đèn
chẳng đốt, nàng nằm vật ra giường, úp mặt vào đầu gối khóc nức nở. Nàng
khóc như thế chẳng biết bao lâu thì có người cầm đèn, đẩy cửa bước vào.
Nàng cứ ngỡ đó là vú, nào ngờ ngoảnh mặt ra xem thì lại là mẹ nàng. Bà
bước vào, đặt mâm cơm và đèn đặt lên bàn và đến cúi nhìn nàng gọi.
- Dậy ăn cơm.
Phương Trúc quay mặt vào trong nói ấm ức.
- Con không ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.