TÌNH BUỒN - Trang 234

- Ăn cũng do con, không ăn cũng do con. Con đừng dại như vậy, mẹ biết
con ngoan nên mới dạy bảo như vậy.
Nàng quay mặt lại nhìn mẹ.
- Vì con ngoan! vì con ngoan nên mới gả cho thằng ngốc đó?
- Con nói nó ngốc đâu có đúng, nó hơi khùng khùng thôi, nhưng mà nó
được một cái là mặt to tai lớn, tướng ấy có nhiều phúc đức. Con à, con nên
lấy nó, suốt đời sẽ được sung sướng, có người hầu hạ, lấy chi ba cái thằng
sinh viên lưu vong ấy, năm thê bảy thiếp sau này. Mẹ nghĩ nó không có gì
đáng chệ Con bảo rằng nó xí trai, nói cà lăm, cà lặp không thành câu,
chuyện ấy đâu cần. Đàn ông mà bảnh trai khó tin tưởng lắm, Còn chê cà
lăm nó đâu có đâu dạy, đâu có nhờ cái miệng để kiếm cơm mà cần phải ăn
nói lưu loát. Vả lại con xem trên đời này có ai là người toàn diện đâu, được
điểm này thì mất điểm khác.
Nàng ngồi dậy, chán nản lắc đầu.
- Mẹ! mẹ đâu biết được nỗi khổ của con. Con không cần người hầu hạ
không cần bạc vàng châu báu, gấm vóc, lụa là, mà chỉ cần chỉ cần có “tình
yêu”.
- Tình yêu là cái gì mà cần quá vậy? con có lấy nó để thế cơm, thế quần áo
mặc được không?
- Tình yêu không thể ăn được, nhưng thiếu nó thì cuộc đời trở thành vô
nghĩa.
Bà gục gặt đầu.
- Phương Trúc, con đừng mơ mộng như vậy, tình yêu chỉ là món đồ xa xỉ,
mẹ thấy nhiều người không cần đến nó vẫn sống như thường. Tuy nhiên
nếu không có cơm ăn, không có áo mặc thì làm sao hạnh phúc được. Trúc,
con còn trẻ thiếu suy nghĩ tình yêu đã làm con mê muội, mù quáng.
- Mẹ con không thể nào cắt nghĩa được tình yêu với mẹ cững như không
thể bàn luận thơ văn với vú già. Có một lần con phải mất những hai tiếng
đồng hồ mới giải thích được câu thơ của Lý Thanh Chiếu thì vú lại bảo con
“mất đồ tìm không được sao không đốt lửa lên tìm”.
Mẹ nàng hơi nhịn.
- Con thí dụ nghe hay đấy chứ! con cho rằng nói chuyện tình yêu với mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.