TÌNH BUỒN - Trang 236

phòng. Khi đi ngang thấy cửa phòng mẹ đã đóng nên mừng rỡ chạy ra cửa
trước. Nào ngờ chưa đến nơi lại gặp bà đang đứng cạnh chiếc bàn vuông,
lạnh lùng hỏi.
- Con muốn đi đâu?
- Dạ con, con... con muốn đi ra ngoài mua chỉ.
- Không được, từ nay con muốn gì cứ liệt kê ra, mẹ nhờ vú đi mua chọ
Nàng nhìn thẳng vào mặt mẹ. Sự tức giận đã làm mặt nàng tái hẳn đi không
còn chút máu. Nàng bực tức nói.
- Đâu phải lúc nào mẹ cũng ở bên con mà biết.
Bà thách nàng.
- Không biết thì con cứ đi đi!
Nàng bước vào phòng, dùng hết sức đóng cánh cửa thật mạnh cho hả giận.
Nàng nằm vật lên giường trùm mền kín mít, cố nén không cho phát ra tiếng
khóc. Tiếp theo đó, nàng lại nghe tiếng lóc cóc ổ khóa ngoài cửa. Nàng
vùng dậy, xông đến lắc mạnh cánh cửa thì đã khóa chặt, nàng tức tối la lớn.
- Mở cửa, mở cửa. Làm như vậy không được. Vú ơi! vú...
Đáp lại lời nàng là giọng nghiêm khắc của mẹ.
- Phương Trúc, như vậy là con đã yên tâm ở trong phòng, đừng hòng ra
ngoài được nữa. Mẹ giữ chìa khóa, con có kêu vú cũng chẳng được, chỉ mất
công thôi. Như vậy kể từ nay, mỗi bữa cơm mẹ sẽ bưng vào cho con, nước
rửa mặt cũng thế, con cứ ở trong đó cho mẹ hai tháng, rồi về làm dâu nhà
họ Cao.
Nàng úp mặt vào cửa kêu gào:
- Mẹ Ơi! mẹ sao mẹ nỡ làm vậy? mẹ không thương con sao?
Nàng quỵ xuống đất tựa đầu vào cửa khóc thảm thiết.
- Mẹ nỡ đối với con như vậy sao? Mẹ Ơi mẹ! mẹ là mẹ của con sau nỡ làm
vậy mẹ!
Bà càng nghiêm giọng hơn:
- Tôi là mẹ của cô nên phải đề phòng một đứa con hư như cộ Thân con gái
như một tờ giấy trắng, có vết đen thì giá trị không còn. Hôm nay mẹ nhốt
con là được con nên người, để con có tương lai mai sau.
- Mẹ Ơi! mẹ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.