TÌNH BUỒN - Trang 227

- Nghe rồi tại sao không trả lời?
- Trả lời cái gì bây giờ? Con không biết.
Bà tức đến nỗi run lên, trợn nhìn nàng một lúc rồi mới gục gặc đầu.
- Phương Trúc sao con hư quá vậy? Chắc phải để sau này bên chồng con
dạy mới được.
Dứt lời, bà quay sang Cao Đệ.
- Con, việc hôn lễ đã chuẩn bị đến đâu rồi?
- Con... con... mẹ con nói phải cuối... làm đám cưới. Bảo con lấy... một
người vợ về nhà ăn tết luôn.
Hắn ngây ngô nhìn Phương Trúc. Mặt nàng biến sắc nhìn me.
- Sao, mẹ định gả con cho...
Bà gật đầu, thảm nhiên đáp:
- Ừ! cuối năm nay sẽ làm đám cưới con với thằng Đệ. Bây giờ con đã lớn,
mẹ cũng đã già, nói con không thèm nghe. Con gái lớn rồi không giữ làm
gì, gả lấy chồng càng sớm càng tốt để khỏi phải bận tâm.
Nàng chau mày, trợn mắt hỏi:
- Mẹ! mẹ nỡ nhẫn tâm với con vậy sao? Mẹ không nghĩ gì đến hạnh phúc
của con sao? Mẹ nhất định gả cho nó, cho một thằng như vậy sao me...
Bà quát lên cướp lời nàng:
- Trúc, sao con dám hỗn với anh con như vậy, lúc nhỏ hai con đã từng chơi
chung nhau, hứa hẹn nhau. Quân tử là phải nhất ngôn, không được sai lời
con đang nghĩ gì mẹ biết hết. Con tưởng mấy thằng sinh viên ấy hơn Cao
Đệ sao? Chúng chỉ đến với con, chơi với con như khách qua đường tốt nhất
là con hãy ngồi nói chuyện với anh con đi. Tối nay mẹ có vài việc muốn
nói với con.
- Mẹ Ơi! con xin mẹ.
Mẹ nàng đứng dậy ném cặp mắt khiển trách lên mặt nàng rồi trở về phòng.
Trong phòng còn lại Phương Trúc và Cao Đệ ngồi đối diện nhau. Trong khi
hai mẹ con nàng tranh luận thì Cao Đệ ngậm ngón tay cái trong miệng, trợn
mắt lươn nhìn mẹ nàng rồi nhìn nàng. Khi mẹ Phương Trúc ra khỏi phòng
hắn nhìn sững nàng rồi chậm rãi xích đến gần kéo nhẹ tay áo nàng và sợ sệt
gọi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.