TÌNH BUỒN - Trang 217

Vả lại, nếu tao gặp được người con gái nào mà tao yêu thật sự thì mới tính
cái chuyện đó, bằng không thì thôi.
Minh Viễn không hiểu:
- Thôi cách nào vậy? Chẳng lẽ mầy không tìm người lý tưởng thì ở giá vậy
sao? Mà, ở đời đạt đến lý tưởng là chuyện không thể có được.
- Tao tìm không được người lý tưởng thì tất cả mọi con gái đều như nhau.
Con gái đều là con gái. Nếu như thế thì tao phải lấy hết tất cả con gái đẹp
trên đời này.
- Nói như thế nghĩa là gì? Tức là mầy có đối tượng mà không thể tiến tới
được?
- Rất có thể. Tao đã đến chậm một bước.
- Tiểu Yến hả?
- Đừng nói bậy.
Hiếu Thành ngước nhìn bầu trời rợp mây đen. Một cơn gió thổi qua mang
nhiều hơi lạnh, chàng nói:
- Mùa đông sắp đến rồi mày. áo lạnh vẫn chưa có mà cứ đứng đây nói xàm
mãi.
Một cơn gió khác kéo đến. Minh Viễn dùng tay áo hứng gió mỉm cười:
- Đựng đầy gió trong một cánh tay áo còn đỡ hơn là không có gì. Thôi về
đi.
Hiếu Thành nhìn về phía trước:
- Có người lại không sợ cái lạnh và buồn của mùa thu mà còn vui nữa chứ.
- Ai vậy?
Hiếu Thành vẫn nhìn đàng trước. Minh Viễn nhìn theo, thì ra nơi tam cấp
của bờ sông Gia Linh, Mộc Thiên đang ngồi câu cá mà cần câu được đè
dưới một hòn đá lớn, chàng không cầm. Mắt Mộc Thiên không theo dõi cái
phao mà lại đăm đăm nhìn Phương Trúc ngồi tảng đá bên cạnh. Nàng mặc
áo choàng trắng, hai cái bính thả thòng ra ngoài. Tà áo phất phơ trước gió
như hai cánh bướm nhịp nhàng. Trên đầu gối nàng có một quyển sách
nhưng không xem, chỉ ngồi chống cằm nhìn Mộc Thiên. Hiếu Thành cười:
- Mầy coi, đây là giờ phút thần tiên nhất của đời người. Trời đất chỉ còn
nằm trong ánh mắt họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.