TÌNH BUỒN - Trang 244

mẹ cũng không cho ra khỏi nhà một bước. Mẹ cho con biết thằng Mộc
Thiên đã đến đây tìm con, nhưng mẹ bảo với nó là con đã đi Thành Đô lấy
chồng rồi. Dù muốn dù không con cũng phải giết chết mối tình ấy.
Bà quay lưng ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng sập lại, tiếp theo đó là tiếng
khua động ổ khóa. Nàng có cảm giác quả tim mình cũng bị khóa chặt.
Đau khổ, phẫn nộ và tuyệt vọng. Ba thứ ấy đã hành hạ cấu xé nàng thành
muôn mảnh. Nàng như một kẻ mất trí, bỗng vùng dậy, chạy nhanh đến cửa
đập mạnh và la lớn:
- Mở cửa! Mở cửa! mở cửa cho tôi ra. Tôi hoàn toàn vô tội, không nên tàn
nhẫn như vậy! Mở cửa! Mở cửa cho tôi ra.
Bên ngoài vẫn yên lặng không một tiếng đáp lại. Nàng cố sức đập cửa thật
mạnh. Vẫn không ai đáp nàng càng điên tiết hơn:
- Tôi muốn ra! Tôi muốn ra! Bà không được giam tôi như vậy. Cho tôi ra!
Xin cho tôi ra! Cha tôi không bao giờ chấp nhận để mẹ hành động như vậy.
Cha ơi, giá như cha còn sống thì con đâu đến nông nỗi này.
Nghĩ đến cha, người cha hiền từ, nàng càng đau khổ hơn. Hai tay bụm mặt
khóc nức nở.
Khóc một hồi lâu mà bên ngoài vẫn im tiếng, cánh cửa vẫn bất động.
Nước mắt nàng chỉ là công dã tràng, không tác dụng gì đến lòng sắt đá của
mẹ nên nàng lại nín thinh. Quay lại bàn học, nàng lấy sách vở, viết, gương
soi... Những gì có trên bàn đều hốt ném ra cánh cửa. Nàng cảm thấy trong
lòng sung sướng vì như thế tức đã báo thù được mẹ, mãi đến khi đồ trên
bàn hết sạch thì nàng mệt lả người, tay chân rũ liệt. Nàng ngồi bệt xuống
ghế, hai tay ôm đầu thở hổn hển. Căn phòng bây giờ im lặng, sự im lặng
kinh hoàng tưởng chừng vũ trụ này chỉ còn có mình nàng. Nàng nghe ngoài
cửa có tiếng thở dài rồi tiếng chân bước xa dần. Đó là vú. Ngay cả vú còn
thương nàng, sao mẹ lại ác như vậy? Nàng đứng dậy đến cửa sổ, mở tung
cánh cửa ra. Một luồng gió lạnh ùa vào. Cửa sổ gồm những chấn song gỗ
thật chắc. Nàng hai tay ôm song lay mạnh mà chẳng nhúc nhích. Thế là cái
hy vọng chui qua cửa sổ để trốn thoát cũng tiêu tan mất. Nhưng, dù có ra
được khỏi phòng cũng không làm sao vượt được cái tường rào cao ấy.
Nàng tựa trán vào song cửa đầy nước. Gió đêm bắt những giọt mưa lạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.