TÌNH BUỒN - Trang 246

lệ bắt đầu tuôn xuống má. Biết bao giờ hết khổ? Nỗi khổ này mấy ai lường
được bao nhiêu.
o0o
Mới tờ mờ sáng, mẹ Phương Trúc bưng đồ ăn vào cho nàng. Theo sau là vú
già với thau nước rửa mặt và vài món đồ cần thiết. Trong phòng đồ đạc
ngổn ngang. Cánh cửa sổ mở tung, hơi lạnh tràn ngập như một hầm nước
đá. Gió vẫn tiếp tục hắt vào những giọt mưa lạnh cóng.
Phương Trúc mặc chiếc áo mỏng, để nguyên giày trong chân, nằm xây mặt
vào tường, không đắp mền. Vú già thấy vậy hoảng sợ, vội đi đóng cánh cửa
sổ rồi đến cạnh nàng lay vai gọi:
- Ngủ mà mở cửa sổ gió vô như vậy lỡ nhiễm lạnh sao? Thôi mau dậy ăn
cơm đi.
Nàng cựa mình uể oải, mẹ nàng gắt:
- Vú mặc kệ nó. Nó chỉ giả chết đó thôi.
Nàng quay mặt lại thật nhanh, trợn mắt nhìn mẹ, giọng bất mãn:
- Sao mẹ thù con quá vậy?
Thấy gương mặt đỏ bừng và môi khô của nàng bà vội đến sờ lên trán. Nàng
thật sự đã bị sốt. Bà hoảng lên:
- Vú đi mời ông lang ở đầu hẻm đến mau.
Thấy mẹ lo lắng, nàng lại làm eo:
- Mẹ mời ông lang làm gì? Con không để ổng xem mạch vì mẹ mong con
chết cơ mà? Con chết đi, mẹ sẽ lấy cái xác này đem gả cho nhà họ Cao để
kiếm được cái thể diện cho gia đình.
Mẹ nàng nén giận:
- Con à! Mẹ biết con giận mẹ lắm, nhưng mẹ vẫn làm chỉ vì thương con.
Nếu con không phải là con của mẹ, mẹ chẳng cần nói làm gì. Đằng này, con
là con của mẹ nên mẹ mới quan tâm giữ gìn như vậy. Thà rằng để con hận
mẹ, nhưng mẹ bảo vệ được trinh tiết và danh dự cho con còn hơn là để con
hư hỏng. Con thử nghĩ xem, dù thằng Mộc Thiên có đẹp trai thật, nhưng
đẹp ấy để làm gì, đâu có ăn nhậu được. Con còn trẻ hãy còn nhiều nông
nổi. Một khi yêu thì chỉ biết yêu mà không biết đắn đo những gì khác. Có
bao giờ con tự đặt câu hỏi rằng con yêu nó, nó có thành thật với con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.