TÌNH BUỒN - Trang 248

mấy đi nữa cũng không nên hành hạ thân xác mình như vậy. Cô yếu đuối
thế này làm sao có thể chịu đựng được bệnh hoạn. Cô dậy uống thuốc đi.
Cô hãy vì một người vú già đã cho cô bú mớm từ nhỏ mà dậy uống đi cộ
Thôi để vú đỡ cô dậy uống nghen.
Nàng xô tay vú ra, vẫn nằm quay mặt vào trong.
- Không!
Mẹ nàng hết chịu nổi liền gắt:
- Trúc! Con làm khó với ai vậy? Con thử nghĩ xem, mẹ đã cho mời thầy
đến đây thăm mạch, hốt thuốc rồi về sắc cho con, hầu hạ con như thế cũng
chưa đủ sao? Vì sao phải chìu chuộng con như vậy? Mẹ có giam con trong
phòng cũng chỉ vì thương con. Bây giờ con không uống thuốc tức có thể
trúc hết giận được sao?
Nàng vẫn lặng thinh, bà gằn từng tiếng:
- Con uống không?
Bà lại ra lệnh:
- Con phải uống! Dậy mau đi!
Nàng quay người ngồi dậy, nhìn thẳng vào mặt mẹ:
- Thưa mẹ, từ hồi nào đến giờ, mẹ cứ mãi ra lệnh cho con là phải cái này,
phải cái nọ, không bao giờ mẹ giành cho con cái quyền tự ý quyết định một
vấn đề gì. Như vậy con chẳng khác gì một món đồ luôn luôn lệ thuộc vào
mẹ. Bây giờ mẹ muốn thêm một quyết định cuối cùng nữa là con phải lấy
Cao Đệ thì cũng được, chẳng sao. Mạng sống của con chẳng còn chút giá
trị nào, chỉ là con vậy hy sinh không hơn không kém.
Nói xong nàng bưng chén thuốc tạt xuống đất, nước văng tung tóe.
Nàng đặt chén xuống, ngã vật lên giường và quay mặt vào trong. Mẹ nàng
giận run lên:
- Con không muốn sống thì tự do chết. Dù con có chết đi nữa mẹ vẫn gã
cho thằng Đệ như thường.
Bà quay sang ra lệnh cho vú:
- Vú theo tôi ra ngoài, mặc kệ để nó chết.
Trong khi vú còn lưỡng lự chưa biết phải làm sao bây giờ, nửa muốn
khuyên nàng nửa sợ, thì bà lại hét lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.