TÌNH BUỒN - Trang 249

- Vú, tôi bảo vú có nghe không?
Vú già xoa tay lo lắng;
- Thưa bà, cô còn nhỏ nghĩ không thấu thì bà giận làm gì? Bịnh mà không
uống thuốc...
- Vú, đi ra ngoài.
Tiếng quát lớn làm vú hết hồn. Bà nhìn mẹ Phương Trúc rồi quay sang nhìn
nàng thở dài bước ra, một mặt lẩm bẩm:
- Già chẳng vừa, trẻ cũng chẳng vừa thì làm sao được.
Mẹ nàng vẫn gắt:
- Trúc! Con muốn sống hay chết tùy ý. Bổn phận làm cha mẹ như thế cũng
quá lắm rồi.
Bà quay ra khỏi phòng và không nên khóa cửa cẩn thận.
Phương Trúc nhìn suy nghĩ miên man. Vẫn biết rằng sống hay chết là tùy
mình nhưng sống làm gì? Sống để làm dâu cho nhà họ Cao thì thà chết còn
sung sướng hơn. Cái ý tưởng tự tử cũng bắt đầu trưởng thành trong đầu
nàng thật nhanh chóng. Nàng úp mặt vào gối nước mắt đầm đìa.
Sáng tối, tối rồi lại sáng. Thời gian cứ trôi. Nàng nằm mãi một chỗ không
ăn không uống để chờ ngày chết. Vú già ngày nào cũng vào ngồi ở giường
lau nước mắt năn nỉ nàng ăn nhưng nàng chẳng chút thay lòng. Mẹ nàng
cũng ngồi cạnh giường thở ra, thở vộ Nàng vẫn phớt tỉnh, cứ mãi mơ màng
một mình.
- Đời mình chắc chắn bấy nhiêu là hết. Mai này sẽ không còn sầu khổ, lo âu
gì nữa.
Nàng cứ nằm như thế không biết bao nhiêu ngày trôi quạ Thế rồi đêm ấy,
vú già cầm đèn vào phòng lay nàng dậy, thì thầm bên tai:
- Phương Trúc! Phương Trúc mau dậy đi, vú đưa cô ra, Mộc Thiên đang
chờ cô ngoài đó.
Nghe đến hai tiếng Mộc Thiên, mắt nàng sáng lên và tỉnh táo hẳn. Nàng
nhìn vú lộ vẻ ngờ vực thì bà giải thích cho nàng:
- Tôi đã lấy trộm được chìa khóa, cô hiểu chưa? Bây giờ hãy mau theo tôi
ra ngoài gặp cậu ấy cho khỏi khổ. Còn mẹ cô, có tôi lo, cô đừng sợ.
Bà nghẹn ngào lau nước mắt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.