TÌNH BUỒN - Trang 251

Nàng gọi thật khẽ bằng tất cả thương tiếc:
- Vú ơi!
- Thôi đi đi, chắc cô vẫn còn ở Sa Bình Bá này. Cố gắng chữa bệnh, lúc nào
có dịp tôi sẽ đến thăm cộ Tôi tin chắc mẹ cô vì sợ tai tiếng nên không dám
làm rầm lên đâu. Sau này có gì xảy ra tôi sẽ nói lại cho cô biết. Thôi đi đi,
đừng để cậu ấy chờ sốt ruột. Mau đi, coi chừng mẹ cô thức dậy thì nguy đó.
Nàng nhìn lại ngôi nhà, biết mình không thể sống nơi đây được nữa. Nếu ở
lại, chỉ có chết hoặc lấy thằng ngốc Cao Đệ mà thôi. Vú già kéo nàng ra
khỏi cửa cổng, lập tức một bóng đen tiến tới bế nàng lên. Vú không quên
dặn Mộc Thiên:
- Tôi giao cô cho cậu đó. Cậu phải có lương tâm nghe.
- Cảm ơn vú nhiều lắm! Cảm ơn vú nhiều lắm!
Nàng nghe rõ những lời cảm ơn ấy của Mộc Thiên. Nàng được bế vào
chiếc áo đàn ông choàng lên mình nàng. Nàng ngước lên, bắt gặp đôi mắt
thâm sâu như một vũ trụ yêu đương đang đắm đuối nhìn mình. Chàng siết
chặt Phương Trúc vào lòng. Giọng đầy đau khổ và đê mê vang lên bên tai
nàng:
- Trúc em! Em! Anh yêu em quá!
Chỉ trong giây lát, bao uất ức, tuyệt vọng và sầu khổ tạo thành dòng nước
lũ từ ngực nàng ào ạt tuôn ra ngoài. Nàng ôm chặt chàng âu yếm gọi:
- Anh ơi! Anh! Đừng xa em nghe anh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.