TÌNH BUỒN - Trang 247

không? Nó có vợ chưa? Hay là nó đã có vợ nhà. Và, yêu con chỉ là yêu, là
một người khách qua đường để rồi không cần trở lại, chừng đó còn gì là
con nữa? Nhưng, khi biết được thì việc đã lỡ, biết hối hận thì việc đã trăm
năm. Cũng như, mấy ai trên đời này kéo được thời gian quay ngược lại để
tìm tuổi xuân bao giờ? Hơn nữa, con là gái đã có hôn phu, lỡ có điều gì
không tốt xảy ra thì mẹ còn biết ăn nói với người ta thế nào bây giờ? Con
đừng giận mẹ. Mẹ hy vọng một ngày nào đó, con sẽ hiểu mẹ, hiểu được
việc làm hiện tại của mẹ, mẹ chỉ sợ một điều là ngày ấy, mẹ sẽ không còn
được thấy con mà thôi.
Nàng vẫn không động lòng, chỉ hứ một cái rồi quay mặt vào trong.
- Thôi đừng giận mẹ nữa, dậy rửa mặt, ăn một chút rồi chờ thầy lang đến
nghe con.
Nàng đáp cộc lốc:
- Không.
Bà gắng chìu nàng:
- Con làm như vậy có ích gì đâu. Bịnh nặng thì ráng chịu chứ có ai chịu cho
con.
Nàng vẫn lạnh lùng đáp:
- Mẹ khỏi lo, để con chết.
Bà liếc nàng rồi cắn răng nói:
- Được! Mẹ không cần lo, để con chết
Thầy lang đến nàng vẫn nằm lì quay mặt vào trong không chịu cho chẩn
mạch. Vú già năn nỉ gần đứt hơi, nàng chịu cho kéo tay ra. Ông lang lại
muốn xem cả lưỡi, cổ họng và sắc mặt để biết rõ cơn bệnh nhưng nàng một
mạch từ chối. Ông đành ra đại cái toa rồi trở về nhà. Vú già vội ra tiệm sắc
thuốc, đem về bắt ngay trong phòng nàng. Bà hy vọng ngửi thuốc cũng là
một phương pháp chữa bệnh công hiệu. Mẹ nàng cũng ngồi mép giường
suy nghĩ. Thuốc sắc xong, vú già bừng đến bên nàng dịu giọng bảo:
- Uống thuốc đi cô
Nàng vẫn im không đáp. Vú liền đặt chén thuốc lên bàn, lại lay vai nàng
giọng ngọt ngào:
- Bị bệnh thì đâu có sướng ích gì. Uống thuốc đi. Dù có tức việc gì cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.