TÌNH BUỒN - Trang 270

nàng lên mặt chàng. Căn phòng trở nên ấm cúng. Hai má nàng nóng bừng.
Trong lồng ngực nàng, một lò lửa khác cũng hừng hực cháy.
Môi chàng đè nặng và cọ xát lên môi nàng. Nàng đê mê nhắm mắt. Đầu óc
như đã bị hủy diệt hết thần kinh. Tay chân rã rời. Thân hình mềm nhũn dán
sát lên mình chàng.
Trời tờ mờ sáng. Cây đèn trên bàn vẫn còn lung linh ngọn lửa. Sự giao tiếp
giữa bóng tối và ánh sáng đã biến đổi khung cửa sổ thành màu cà phê sữa.
Tiếng gà gáy xa xa mỗi một nhiều. Mộc Thiên buồn rầu nói:
- Thôi anh phải đi. Bảy giờ xe khởi hành.
Nàng bịn rịn:
- Khoan đã anh. Sương nhiều xe không khởi hành đúng giờ đâu.
- Em lầm rồi. Hôm nay không có sương mù. Ngoài cửa sổ trời sáng choang
và mặt trời sắp lên.
- Em không lầm mà chỉ muốn trời đầy sương, bóng tối dầy đặc cho anh
không lên đường, để em được nằm trong vòng tay anh.
- Em muốn thế nhưng mặt trời cứ mọc!
- Nhưng, mặt trời trong em không có sắc màu.
- Thôi đừng buồn nữa nghe em, để anh đi.
- Nằm thêm năm phút nữa đi anh. Em sẽ tiễn anh ra xe
Chàng hôn lên môi nàng. Nàng khe khẽ ngâm bài thơ:
“Loan phụng bên nhau chẳng phút rời
Giờ đây gương ngược đứa đôi nơi
Sợ đêm bùng vỡ tan vào sáng
Chỉ biết nhìn nhau nói nghẹn lời
Mộng ấy bên em mãi chập chùng
Hòa cùng sương lạnh giữa mông lung
Cho anh nhận được tim rưng máu
Yêu mãi nghe anh chẳng phút ngừng”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.