TÌNH BUỒN - Trang 271

QUỲNH DAO

Tình buồn

Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ

Chương 30

Phương Trúc đang ngồi chống cằm trước cửa sổ nhìn dãy núi xa xa đang
chìm dần vào bóng tối. Căn phòng tối om không một ánh lửa. Gió lùa qua
cửa sổ nhưng nàng không hề thấy lạnh như thường ngày. Cánh cửa mở ra,
vú lách mình nhanh vào rồi khép cửa lại. Thấy căn phòng ngập bóng tối, vú
hỏi nhanh:
- Phương Trúc, cô đang làm gì vậy?
Nàng buồn bã đáp:
- Đâu có làm gì vú.
- Sao mà trong phòng lại lạnh hơn bên ngoài? Cô mở cửa hóng gió như vậy
bộ muốn chết rồi sao?
Vú vừa nói vừa đến khép cửa sổ lại, nàng bực bội:
- Vú để mặc tôi.
Nàng định cản lại nhưng không kịp. Vú đóng thật nhanh và cài then kỹ nên
xô chẳng ra. Vú vuốt ve tay nàng và trách:
- Coi kìa! Tay lạnh thế này thật cô muốn chết phải mà. Hôm nay cô không
còn là đứa con nít nữa nên phải biết tự lo lấy mình chứ. Ngày nào mà tôi
không tới thì không biết cô sẽ ra làm sao nữa. Mộc Thiên mà không trở lại
thì chắc cô chỉ còn da bọc xương. Lửa không đốt, đèn cũng không thắp, có
lẽ cơm cũng chưa ăn là phải.
Nàng vẫn ngồi ở cửa sổ, mặt quay vào trong không nói không rằng. Vú già
dậm chân thở ra. Bà thắp đèn rồi đi đốt lửa để sưởi ấm. Bà đến lay người
nàng bảo:
- Lại ngồi bên lò sưởi đi.
Nàng chau mày:
- Vú mặc kệ tôi mà.
Vú già trách:
- Cũng là mặc kệ, mặc kệ thôi nói làm gì. Tôi mà không lo cho cô thì còn ai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.